Hô hấp của Hoắc Xuyên như ngừng lại, tựa như có một đôi bàn tay to lớn bóp chặt cổ hắn, khiến hắn không thể thốt nên lời.
Hoắc Xuyên còn muốn nói gì đó, nhưng đột nhiên, một tiếng thét chói tai vang lên, khiến cả hắn và Vân Thanh đều sững sờ.
Bọn họ nhìn thấy Lâm Vũ, chỉ còn mỗi chiếc quần lót trên người, lảo đảo chạy ra từ cửa sau quán bar Thanh Viên. Hắn hết lấy tay che mặt rồi lại che chỗ khác, bận rộn vô cùng.
“Đệt! Mấy người đúng là không biết xấu hổ!”
Cơn nhục nhã tột cùng cùng với gió lạnh ban đêm khiến Lâm Vũ tỉnh táo hẳn. Mặt hắn đỏ bừng như m.ô.n.g khỉ.
Vân Thanh bật cười thành tiếng.
Lâm Vũ xấu hổ quay đầu lại, lập tức nhìn thấy Vân Thanh và Hoắc Xuyên đang đứng bên cạnh cô.
“Hoắc...Xuyên!”
Lâm Vũ nghiến răng nghiến lợi, nước mắt lưng tròng. “Sao cậu có thể bỏ mặc tôi mà chạy một mình chứ!”
“Tôi nhận thua,” Hoắc Xuyên thản nhiên nói.
Dù vậy, hắn vẫn cởi áo vest ra khoác lên người Lâm Vũ.
Rất tốt, vậy còn phần thân dưới thì sao?
Lâm Vũ lại lâm vào tình cảnh khó xử.
Nhìn nụ cười trêu chọc của Vân Thanh, Lâm Vũ dậm chân một cái, rồi như một cô gái nhỏ, nắm lấy tay Hoắc Xuyên mà chạy đi.
Một nhóm người đứng chặn trước mặt bọn họ.
Diệp Chí cười nham hiểm, giơ chiếc điện thoại trong tay lên vẫy vẫy.
“Chúng tôi bất đắc dĩ phải nhận những bức ảnh riêng tư của thiếu gia Lâm.”
Đôi mắt đen thẫm của Hoắc Xuyên trầm xuống. Hắn không ngờ Diệp Chí và đám người kia thực sự đã chụp ảnh.
Hắn vươn tay ra, lạnh lùng nói: “Đưa tôi.”
“Chúng ta đều thuộc cùng một giới, cứ xem như nhà họ Hoắc nợ các cậu một ân tình.”
Lời nói của Hoắc Xuyên nghe có vẻ đường hoàng, hợp tình hợp lý.
Nhưng trong tai Diệp Chí, nó lại đầy mỉa mai.
“Ha.” Diệp Chí rút lại điện thoại, ánh mắt lạnh lùng. “Tổng giám đốc Hoắc quả nhiên giỏi ăn nói.”
“Nếu hôm nay người thua là Vân Thanh, Lâm Vũ có không lưu lại bằng chứng không?”
“Nếu Vân Thanh thua, anh có nói rằng ‘cứ xem như ai đó nợ Lâm Vũ một ân tình’ không?”