Chu Mặc ngẩng cao đầu đầy kiêu ngạo, định bước vào văn phòng của Lưu Đào.
Lưu Đào ngăn cô lại, lên tiếng: "Cô Chu, xin lỗi cô. Tôi phải gặp Vân tổng trước."
"Dựa vào cái gì?!"
Chu Mặc trừng mắt, giọng đầy áp đảo.
Lưu Đào cũng biết rõ địa vị và bối cảnh của Chu Mặc trong giới giải trí nên vẫn khá lễ độ: "Cô Chu, cô không phải là nghệ sĩ thuộc công ty chúng tôi, còn Vân tổng thì gần như sở hữu một phần công ty này. Hơn nữa, tập đoàn Vân thị còn lớn mạnh hơn nhà họ Chu rất nhiều. Dù thế nào đi nữa, tôi cũng phải gặp Vân tổng trước!"
"Lưu Đào! Tôi đến để bàn chuyện làm ăn với anh đấy!"
Chu Mặc tức giận vì bị so sánh với Vân Thanh, nên lớn tiếng phản bác.
Lưu Đào không muốn dây dưa thêm. Anh mỉm cười nói: "Cô Chu, mặc dù cô là một ngôi sao lớn, nhưng nếu cô cản trở công việc của tôi, tôi vẫn có thể yêu cầu bảo vệ mời cô ra ngoài."
Nói rồi, Lưu Đào ra hiệu cho thư ký. Cô thư ký lập tức bước tới bên cạnh Chu Mặc: "Cô Chu, mời cô."
Chu Mặc tức đến nghiến răng, nhưng cũng không muốn mất mặt trước đám đông nên đành lườm Vân Thanh một cái rồi đi theo thư ký đến khu vực chờ.
"Vân tổng, cô cứ yên tâm. Có mặt cô ở đây, tôi nhất định không để ai làm khó dễ."
Sau khi Chu Mặc rời đi, Lưu Đào nở nụ cười nói với Vân Thanh.
Vân Thanh mỉm cười rồi nói thẳng: "Lần này tôi đến tìm anh là để báo cho anh biết, tôi đã cho người mua lại Giải trí Tinh Nguyệt rồi. Chiều nay sẽ công bố. Phía anh chắc không có vấn đề gì chứ?"
Lưu Đào bất ngờ, cảm thấy vinh dự: "Vân tổng, cô nói vậy là sao?"
"Tôi nói chưa đủ rõ sao?"
Vân Thanh liếc nhìn Lưu Đào, anh lập tức cười đáp: "Rõ rồi, rõ rồi. Dĩ nhiên là không có vấn đề gì cả."
"Sau khi tiếp quản, anh sẽ phải vất vả hơn đấy." Vân Thanh vỗ vai Lưu Đào.
Lưu Đào lớn hơn cô gần hai mươi tuổi, nhưng lúc này lại như một cấp dưới đang nghe mệnh lệnh từ mẹ mình.
Hai người bàn bạc chi tiết một lát, sau đó Vân Thanh định rời đi với vẻ mặt hài lòng.
"À mà, Mạnh Hồng ổn chứ?"
Mạnh Hồng là nghệ sĩ thuộc công ty của Lưu Đào. Vân Thanh nhớ tới việc Chu Mặc muốn gây khó dễ cho cậu ta nên nhanh chóng hỏi.
Lưu Đào cười nói: "Không sao cả. Chỉ là đội ngũ của cậu ấy đang khá lo lắng. Lúc nãy họ cũng đến Tinh Nguyệt xin tha, có điều hoàn toàn bị phớt lờ, nhưng có cô giúp đỡ thì sẽ không còn vấn đề gì nữa."
Vân Thanh gật đầu: "Vậy thì tốt. Khi đến lúc, nhớ cho cậu ấy thêm tài nguyên để bù đắp. Dù sao thì cậu ấy cũng vì tôi mà bị liên lụy."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nếu không phải vì cô, có lẽ Mạnh Hồng đã không bị Chu Mặc nhắm tới.
"Vân tổng cứ yên tâm. Giờ không ai dám đụng đến người của cô đâu."