Sau Khi Bị Ép Chia Tay, Tôi Mang Thai Con Của Bạn Trai Cũ

Chương 93: Chân tướng sáng tỏ



Tần Họa tan làm về nhà, vừa mở cửa đã nhìn thấy ánh nến lung linh khắp phòng.

Dõi theo ánh nến, cô còn nhìn thấy những cánh hoa hồng trải đầy trên nền đất, hương hoa nhẹ nhàng lan tỏa trong không khí.

Khóe môi Tần Họa khẽ cong lên, cô gọi một tiếng: “Giang Cảnh Sơ?”

Trong nhà mãi chẳng có ai trả lời.

Ý cười nơi đáy mắt cô càng sâu hơn, cô cẩn thận men theo cánh hoa hồng, đi đến phòng khách, đảo mắt nhìn quanh nhưng vẫn chẳng thấy bóng dáng người mình mong đợi.

“Anh trốn ở đâu vậy? Trong phòng ngủ à? Em vào đây nhé.”

Cô cố tình bước nhẹ chân, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ngủ vẫn không thấy Giang Cảnh Sơ đâu.

Lạ thật, đã bày biện lãng mạn thế này, sao người lại không có mặt?

Tần Họa nghĩ nghĩ, lại chạy ra ban công tìm rồi lục lọi cả phòng ăn, cuối cùng ánh mắt mới dừng lại ở cánh cửa phòng thay đồ.

Ánh mắt cô khẽ d.a.o động, nhẹ nhàng đẩy cửa ra. Quả nhiên, một bóng người lặng lẽ ngồi trên ghế sofa.

“Ha! Tìm thấy anh rồi nhé!”

Tần Họa bật cười, cúi người ôm lấy cổ Giang Cảnh Sơ, hôn mạnh một cái lên má anh.

“Sao lại trốn ở đây?”

Nếu là bình thường, chỉ cần Tần Họa chủ động hôn mình, Giang Cảnh Sơ nhất định sẽ kéo cô vào lòng, hôn sâu thêm.

Nhưng lần này, anh chỉ lặng lẽ quay đầu lại, ánh mắt trầm lặng nhìn cô: “Em về rồi à?"?”

Tần Họa cuối cùng cũng nhận ra sự bất thường.

Cô bước đến trước mặt anh, quỳ gối xuống, để ánh mắt ngang bằng với anh.

Xin chào các độc giả thân yêu,

Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!

Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.

Thương mến, Vèm Chanh!

“Anh sao vậy?”

Giang Cảnh Sơ mở lòng bàn tay ra, khẽ cười tự giễu.

“Lúc nãy không cẩn thận nghe được một vài chuyện, có chỗ không hiểu lắm. Tần Họa, em có thể giải thích cho anh không?”

Ánh mắt Tần Họa chậm rãi dời xuống, rơi vào lòng bàn tay anh, nơi đó đang đặt một chiếc bút ghi âm màu đen.

Đồng tử cô co rút kịch liệt.

Chiếc bút ghi âm này, ban đầu cô giữ lại chỉ để đề phòng bị Viên Mai uy hiếp.

Không ngờ, hôm nay lại bị Giang Cảnh Sơ vô tình nghe thấy.

Tần Họa mím chặt môi: “Anh... không hiểu chỗ nào?”

Giang Cảnh Sơ sắc mặt điềm tĩnh nhưng nhìn kỹ thì có thể thấy, trong mắt anh đã ngập tràn đau đớn.

“Anh muốn biết, năm đó chúng ta chia tay... mẹ anh đã đóng vai trò gì?”

Tần Họa khẽ thở dài: “Mẹ em nợ nần vì cờ bạc, thiếu năm triệu. Dì ấy cho mẹ em mượn tiền, với điều kiện... là em phải chia tay với anh.”

Những lời giấu kín suốt năm năm, mỗi khi nhớ lại đều như khoét rách từng thớ thịt trong lòng cô. Nhưng khi thật sự thốt ra hôm nay, lại nhẹ nhõm đến lạ kỳ.

Giang Cảnh Sơ nghe cô bình thản thừa nhận, trái tim như bị d.a.o đ.â.m một nhát, đau đến mức không thể hít thở.

Anh từng nghĩ đến vô vàn lý do khiến họ phải chia tay nhưng chưa bao giờ nghĩ đến Viên Mai.

Bởi vì thời gian anh và Tần Họa bên nhau, Viên Mai luôn ở nước ngoài, hơn nữa anh cũng chưa từng nhắc đến Tần Họa trước mặt bà.

Anh thực sự không thể ngờ, Viên Mai đã biết được tình cảm của họ và sau lưng anh, bà đã ép Tần Họa đến bước đường cùng.

Giang Cảnh Sơ cố nén cơn đau thấu tim gan, ánh mắt rốt cuộc cũng cố định lại, đối diện với đôi mắt đẫm nước của Tần Họa.

“Vậy nên chuyện em và Ôn Lễ chỉ là một màn kịch để em cố tình diễn cho anh xem?”

Ngón tay đang đặt trên đầu gối anh của Tần Họa khẽ run lên.

“Khi ấy, em đã rất nhiều lần đề nghị chia tay nhưng anh không đồng ý. Sau đó, đám chủ nợ đến tận nhà đòi tiền, bà ngoại…”

Tần Họa nói đến đây, cổ họng nghẹn lại, mặt cũng lộ ra vẻ bi thương.

“Bà ngoại vì quá kích động mà bị bệnh tim tái phát, đêm đó không cứu được, qua đời trong bệnh viện. Mẹ em tuyệt vọng cầu xin em... Em không còn cách nào khác, đành phải nghĩ ra một cách nhanh nhất để rời khỏi anh.”

Nói xong, trái tim cô như bị xé toạc, cô tìm bàn tay Giang Cảnh Sơ, nắm chặt lấy.

“Xin lỗi anh, Giang Cảnh Sơ... Bao năm qua, em luôn hối hận. Em không nên chọn cách làm anh đau lòng nhất.”

Giang Cảnh Sơ ngẩng đầu, hồi lâu mới bật cười khẽ.

Tần Họa nhìn thấy nơi cổ anh, quả hầu khẽ trượt lên xuống, ánh mắt dường như ánh lên một tia sáng nhưng rất nhanh liền bị anh giấu vào mái tóc đen rối bời.

“Xin lỗi anh sao...?” Giang Cảnh Sơ cười chua xót, giọng trầm thấp: “Tần Họa, em thà đ.â.m d.a.o vào tim anh còn hơn.”

Anh nghiến răng, trong đầu không ngừng hiện lên hình ảnh ngày đó. Cái gạt tàn bay thẳng vào trán cô, m.á.u chảy đầm đìa, trái tim anh như bị xé nát từng mảnh.

Anh cúi đầu, dịu dàng nâng mặt cô lên, nhẹ nhàng vuốt ve vết sẹo bên lông mày cô.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

“Ngày đó, tại sao em không nói với anh? Em không tin anh sao?”

Tần Họa lắc đầu, đối diện với đôi mắt ươn ướt của anh, cười tự giễu.

“Em còn mặt mũi nào để nói với anh chứ? Chẳng lẽ lại mở miệng xin anh tiền, vì một người mẹ mê cờ b.ạ.c như vậy sao?”

Giang Cảnh Sơ nhìn cô chăm chú.

Nếu là năm năm trước, anh nhất định sẽ ôm cô mà gào lên: “Vì sao không nói? Tiền anh có đầy! Mẹ em mỗi ngày thua năm triệu, anh cũng lo được cho em!”

Nhưng giờ đây, anh không nói nổi.

Bởi anh quá hiểu Tần Họa, cô kiêu ngạo và cố chấp.

Năm đó, chỉ vì anh lén đưa tiền cho mẹ cô, cô đã tức giận đến mức kiên quyết đòi chia tay. Vậy thì, làm sao cô có thể chủ động mở miệng, xin anh lấp vào cái hố nợ vì cờ b.ạ.c ấy?

Tần Họa không nhận ra ánh mắt nặng trĩu của anh, chỉ cười nhạt.

“Anh có biết không? Khi dì ấy hẹn em ra gặp, dì ấy chọn quán cà phê đối diện tòa nhà của tập đoàn Giang Thị. Dì chỉ vào tòa nhà chọc trời đó, nói với em rằng, tương lai anh nhất định sẽ nắm giữ cả Giang Thị. Ngày hôm đó, em đứng dưới ánh mặt trời, nhìn tòa nhà rực rỡ ánh vàng, cũng giống như anh vậy - một người toả sáng rực rỡ, mà những người tầm thường như em chỉ có thể ngước nhìn từ xa.”

Tần Họa mím môi, đôi mắt tràn ngập bi thương.

“Giang Cảnh Sơ, chúng ta khi đó... đúng là khác nhau một trời một vực.”

Nghe vậy, trái tim Giang Cảnh Sơ lại nhói đau thêm một lần.

Viên Mai quả nhiên là người lăn lộn trên thương trường bao năm.

Bà ta quá hiểu lòng người, biết cách đánh trúng nỗi tự ti sâu kín nhất trong lòng Tần Họa. Đưa cô tới trước tòa nhà đó để cô tận mắt nhìn thấy khoảng cách không thể vượt qua giữa hai người họ.

Một chiêu hạ gục.

Giang Cảnh Sơ rốt cuộc cũng hiểu toàn bộ sự thật.

Anh bật cười khẽ, giọng khản đặc, viền môi mím chặt.

“Tần Họa... Nghe xong tất cả, anh thà rằng năm xưa em thực sự đã thay lòng đổi dạ.”

Bởi vì, khi biết tất cả những đau đớn và bất đắc dĩ cô đã trải qua, Giang Cảnh Sơ chỉ thấy hối hận và tự trách đến mức gần như nghẹt thở.

Tần Hoạ ôm chặt lấy eo Giang Cảnh Sơ, nghiêng đầu tựa vào đầu gối anh.

“Anh tốt như vậy, làm sao em nỡ yêu người khác chứ.”

Tần Hoạ xưa nay luôn lạnh nhạt kiệm lời, khi yêu Giang Cảnh Sơ cũng chưa từng nói ra những lời ngọt ngào như thế. Vậy mà lúc này, cô lại dùng chúng để an ủi anh. Giang Cảnh Sơ khẽ nuốt xuống, yết hầu khẽ động.

Anh lấy từ trong túi quần ra một vật nhỏ, nhẹ nhàng đẩy vào ngón tay cô.

“Hoạ Hoạ, cho anh một cơ hội nhé. Quãng đời còn lại, anh nhất định sẽ đối xử thật tốt với em và bé Y Y, bù đắp cho hai mẹ con em gấp trăm ngàn lần những gì anh đã thiếu sót trước đây được không?”

Tần Hoạ cảm thấy nơi ngón tay khẽ mát lạnh, đưa tay lên nhìn thì thấy một chiếc nhẫn kim cương toả sáng rực rỡ dưới ánh nến lung linh.



Tại biệt phủ nhà họ Giang.

Viên Mai vận một bộ đồ cao cấp, giày cao gót nện trên con đường lát đá, chậm rãi bước vào khu vườn sâu thẳm.

Từ xa, bà ta đã thấy một đám người hầu đang đuổi theo một bé gái nhỏ trong vườn, vui đùa ríu rít.

Cụ ông và cụ bà ngồi trên hai chiếc ghế mây, ánh mắt tràn đầy yêu thương, trìu mến dõi theo bóng dáng bé con.

Trong ký ức của Viên Mai, dường như trong gia đình không có đứa trẻ nào nhỏ như vậy. Trong lòng dấy lên một tia nghi hoặc, bà ta ép mình nén xuống rồi tiến lên.

“Ba, mẹ.”

Cụ ông chỉ lạnh nhạt “Ừm” một tiếng, ánh mắt chưa từng rời khỏi bóng dáng bé gái, cũng chẳng buồn liếc nhìn bà ta.

Cụ bà cũng chỉ hời hợt đáp lời, sau đó chỉ vào bé gái phía xa, cười tươi rạng rỡ: “Nhìn cháu gái của con đi, đáng yêu biết bao, cái miệng nhỏ xíu lại ngọt ngào. Mấy ngày nay, ba mẹ cảm thấy cuộc sống thật sự có ý nghĩa.”

“Cháu gái của con?”

Gương mặt luôn bình tĩnh, tự chủ của Viên Mai xuất hiện vết nứt nhỏ, không khỏi nghĩ thầm: Chẳng lẽ mẹ già rồi nên hồ đồ?

Nhớ tới mục đích chính của chuyến đi hôm nay, Viên Mai khẽ ho một tiếng: “Mẹ, hôm nay con tới, vẫn là vì chuyện của Tần Hoạ. Tiểu Sơ quá hồ đồ, chúng ta không thể cùng nó hồ đồ theo được.”

Cụ bà nghe vậy cuối cùng cũng thu ánh mắt lại, nhàn nhạt nhìn bà ta: “Tiểu Sơ và Tần Hoạ đã đăng ký kết hôn rồi, con còn có thể làm gì?”

Viên Mai trầm ngâm một lát.

“Đã lấy giấy kết hôn rồi thì cũng có thể ly hôn. Với bối cảnh nhà chúng ta, ở Bắc Thành này, có biết bao nhiêu tiểu thư danh giá xếp hàng chỉ mong được gả cho Tiểu Sơ.”

Cụ bà nhấp một ngụm trà, giọng điệu không nặng không nhẹ: “Vậy con định làm cách nào khiến họ ly hôn?”

Viên Mai cắn răng, giọng trầm xuống: “Không giấu mẹ, năm năm trước con đã biết đến Tần Hoạ. Khi đó chỉ cần năm trăm vạn là đủ để con khiến cô ta rời khỏi Tiểu Sơ. Bây giờ, chỉ cần cô ta chịu buông tay, trả lại thân phận thiếu phu nhân nhà họ Giang, con sẽ không tiếc bất kỳ giá nào.”

Cụ bà vẫn luôn nghĩ rằng năm xưa Giang Cảnh Sơ và Tần Hoạ chia tay là do tình cảm đôi bên phai nhạt. Giờ đây mới biết thì ra sau lưng tất cả lại là sự can thiệp của Viên Mai.

Bà tức đến nỗi chiếc tách trà trên tay đập mạnh lên mặt bàn trà, phát ra tiếng “cạch” vang dội.

“Tiểu Viên, con thật hồ đồ! Năm xưa hại Tiểu Sơ thê thảm chưa đủ, giờ con còn muốn lấy nốt nửa mạng sống còn lại của nó hay sao?”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com