Sau Khi Bạch Nguyệt Quang Của Chồng Tôi Trở Về

Chương 1



1

Theo dự báo thời tiết, do ảnh hưởng của bão tuyết, hôm ấy sẽ là ngày lạnh nhất trong năm của thành phố Bình Thị.

Nửa đêm, điện thoại của Lục Hoài Châu khẽ rung hai tiếng, màn hình hiện cuộc gọi đến, nhưng nhanh chóng bị Lục Hoài Châu, vốn ngủ không sâu giấc, tắt đi.

Thẩm Âm hơi bị đánh thức, Lục Hoài Châu vỗ nhẹ từng cái lên lưng cô. Cô mơ màng, rồi lại chìm vào giấc ngủ.

Nhưng chẳng bao lâu, điện thoại lại rung lên một lần nữa. Lần này, Lục Hoài Châu không tắt máy.

Anh chỉ do dự hai giây rồi đứng dậy xuống giường.

Lục Hoài Châu đứng ngoài phòng khách gọi điện, giọng cố hạ rất thấp, nhưng cửa phòng ngủ lại không khép chặt.

Thẩm Âm mở mắt trong chăn ấm, do dự một lúc rồi từ từ bước đến bên cửa, lắng nghe anh nói chuyện với người ở đầu dây bên kia.

“Tìm tôi thì có ích gì?”

“Nửa đêm nửa hôm tự dưng chạy ra ngoại ô làm gì?”

“Có thể gọi cứu hộ giao thông mà.”

Giọng Lục Hoài Châu không có nhiều cảm xúc, chẳng khác gì lúc anh kiên nhẫn nói chuyện với cấp dưới.

Nhưng Thẩm Âm không cần nghe kỹ, cũng chẳng cần hỏi, cũng đoán được người ở đầu dây bên kia là ai.

Chỉ có người đó mới gọi cho Lục Hoài Châu vào lúc đêm khuya.

Và cũng chỉ có người đó mới khiến Lục Hoài Châu, sau những lời lẽ lạnh lùng, vẫn phải thở dài một tiếng, cầm lấy áo khoác và chìa khóa xe, bất chấp bão tuyết mà ra ngoài.

Ổ khóa cửa khẽ kêu một tiếng, Thẩm Âm từ từ đẩy cửa phòng ra, phòng khách đã trống không, chẳng có một bóng người, còn cô thì đã chẳng còn buồn ngủ.

Cô khoác vội chiếc áo rồi bước ra ban công lạnh âm mười mấy độ, nhìn chiếc xe màu đen từ từ lăn bánh khỏi khu căn hộ tĩnh lặng, tối tăm, rồi nhìn ánh đèn xe khuất dần trong gió lạnh gào thét.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Lục Hoài Châu không hề phòng bị Thẩm Âm. Sáu năm kết hôn, đây là lần đầu tiên cô đăng nhập vào tài khoản điện thoại của anh, im lặng nhìn vị trí định vị cứ xa dần, cuối cùng dừng lại trên một con quốc lộ ở ngoại ô thành phố.

Thẩm Âm đại khái đoán ra lý do Lục Hoài Châu ra ngoài, chắc là cô bạn gái cũ vừa về nước không lâu của anh bị mắc kẹt vì bão tuyết trên quốc lộ, nên gọi điện cầu cứu anh.

Còn Lục Hoài Châu, dù biết đó là mánh khóe, là cái bẫy tình cảm, nhưng vẫn bất lực, đành cam chịu rơi vào.

Khi Lục Hoài Châu trở về thì trời đã gần sáng, ngoài cửa sổ trời vẫn chưa tỏ, buổi sáng mùa tuyết rơi đến muộn hơn hẳn.

Lục Hoài Châu nhẹ nhàng mở cửa, đứng một lúc trong căn phòng hơi ấm lan tỏa rồi mới vén chăn lên giường.

Trên người anh đã không còn hơi lạnh ngoài trời, anh hờ hững ôm Thẩm Âm vào lòng, như thể đêm qua anh chưa từng rời đi.

Thẩm Âm không hỏi nhiều, sau khi tỉnh dậy vẫn như hơn hai nghìn ngày chung sống đã qua, cùng Lục Hoài Châu ngồi đối diện nhau ở bàn ăn dùng bữa sáng.

Cô ăn bánh quy mặn với cà phê đá, còn anh ăn điểm tâm kiểu Trung với sữa.

Lục Hoài Châu đưa cà phê cho cô, nói: “Trời lạnh rồi, em cứ uống đồ lạnh lúc bụng đói thế này, không tốt cho dạ dày lắm đâu.”

Anh chu đáo như vậy, không ngần ngại nhắc nhở cô chú ý sức khỏe, nhưng lại rất có chừng mực, chỉ dừng lại ở mức khuyên bảo thân thiện, chưa bao giờ thực sự sa sầm mặt mũi ngăn cản hành vi không lành mạnh này của cô.

Thẩm Âm mỉm cười, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Lục Hoài Châu, nói: “Cũng quen rồi.”

Dạo này công việc của cô rất bận, ăn xong bữa cơm này với Lục Hoài Châu, cô ngồi lại bàn ăn rất lâu, cho đến khi đá trong cốc cà phê đã tan hết mới lái xe sang thành phố bên cạnh để bàn chuyện hợp tác với một nhà cung cấp.

Nguồn: Thỏ Ngon Đào Ngọt

Đường đóng băng, tuyết phủ trắng hai bên, ban ngày dù đã được dọn tuyết, bánh xe vẫn trơn trượt, đi lại khó khăn.

Thẩm Âm bất giác nhớ lại đêm qua Lục Hoài Châu lái xe ra quốc lộ ngoại ô, mà thời gian lại ngắn đến vậy.

Chắc hẳn phải sốt ruột lắm, nên mới làm được như siêu nhân vậy.

Khi Thẩm Âm trở về Bình Thị, cơn bão tuyết đã qua, cô và Lục Hoài Châu lại một lần nữa ngồi đối diện nhau ở bàn ăn trong nhà, buổi sáng cô lại uống một cốc cà phê đá.




Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com