Sau Khi Alpha Bị Biến Dị

Chương 38



Ánh mắt lạnh lùng ấy khiến Hạ Khai lại một lần nữa cảm thấy mất tự tin, cậu là người rất lúng túng trước Ngụy Thầm, và kể từ khi bị Ngụy Thầm đánh dấu tạm thời, cậu càng trở nên nhạy cảm nhưng không còn tự ti như trước đây nữa.

Sau ngày hôm đó, Hạ Khai vẫn tiếp tục đi chơi một thời gian, cậu sẽ không để mình say rượu nữa, chỉ đi quanh một vòng rồi đúng giờ trở về nhà, đúng lúc Ngụy Thầm cũng vừa kết thúc công việc. Cậu cứ vô tình hay cố ý, luôn bắt gặp ánh mắt của Ngụy Thầm đang dõi theo mình.

Hạ Khai dần nhận ra, bất cứ khi nào và ở đâu, Ngụy Thầm cũng luôn dõi theo hướng của cậu, cảm xúc trong ánh mắt khiến cậu vừa vui mừng lại vừa có chút sợ hãi.

Dường như hắn đã chú ý đến cậu từ lâu rồi.

Hạ Khai gần như đã ‘hủy hoại’ hết mấy đóa hoa trong vườn, ánh mắt từ hướng phòng sách chiếu đến khiến cậu cảm thấy xấu hổ và tức giận, không nói một lời liền chạy vào cổng, bước chân đầy bùn, vội vã tiến vào phòng sách.

Ngụy Thầm dường như đã đoán được cậu sẽ xông vào, Hạ Khai đọc được trong ánh mắt của đối phương sự điềm tĩnh và chiều chuộng thường thấy.

“Thầy ơi.” Hạ Khai vẫy vẫy kéo hoa cắt trong tay: “Thầy rốt cuộc có thích em không? Hay là thầy đã…”

Ánh mắt Ngụy Thầm lướt qua, một nụ cười nhàn nhạt chợt hiện lên, dường như hắn đang rất vui vẻ. Ngụy Thầm nhận lấy kéo hoa, mở ngăn kéo lấy một chiếc khăn tay sạch đưa cho Hạ Khai lau tay, ánh mắt thấp xuống.

Hạ Khai co chân lại, nhảy sang sofa ở phía đối diện.

Ánh nắng ấm áp chiếu qua cửa sổ, Hạ Khai nheo mắt lại, quay sang nhìn Ngụy Thầm, cảm thấy cảnh tượng trước mắt có chút không thực.

“Thầy, sao thầy cứ nhìn em như vậy thế hả? Có phải vì thầy thích em không?”

Cậu cực kỳ cố chấp muốn nghe Ngụy Thầm nói ra câu trả lời này, pheromone của Alpha nhẹ nhàng tỏa ra, làm Hạ Khai càng thêm phân tâm, lòng không yên.

Ngụy Thầm khép tay lại: “Vậy Khai Khai thì sao?”

Hạ Khai không nói được lời nào, câu hỏi của Ngụy Thầm làm cậu cảm thấy bối rối, càng không cam lòng khi cảm xúc của mình luôn bị đối phương kéo đi.

Câu nói lởn vởn trên miệng, Hạ Khai đột nhiên buông lỏng tay chân, quay người chạy ra khỏi phòng sách, còn không quên liếc nhìn Ngụy Thầm một cái. Cậu tự nhủ, gần đây mình thật là ngày càng táo bạo, trước kia làm sao dám hành động bất lịch sự như vậy chứ!

Xuống được nửa bậc thang, Hạ Khai chợt cảm thấy cay đắng và thương tâm, mọi chuyện đều do Ngụy Thầm dung túng. Từ khi cậu còn là một Alpha, Ngụy Thầm đã chiều chuộng cậu, khiến cậu trở nên không biết giới hạn và người kiểm soát mọi thứ chính là hắn.

Hạ Khai vốn có tư tưởng bảo thủ và cổ hủ, không thể chấp nhận sự chiếm hữu của Alpha với Alpha. May mắn là giờ cậu là Omega, nhưng liệu cậu nên vui hay nên buồn đây?

Đang chạy, Hạ Khai quay lại lầu trên, Ngụy Thầm vẫn giữ tư thế và biểu cảm như cũ, như thể đã đoán được cậu sẽ quay lại.

Nét mặt Hạ Khai căng thẳng, cậu lên tiếng: “Thầy à, nếu như thầy cứ mãi nuông chiều em như thế…”

Cậu giống như một bé cún nhỏ mất lý trí, nhảy lên người Ngụy Thầm và cắn mạnh vào hắn.

“Thì thầy tiêu rồi, thầy chỉ được là của em mà thôi!”

Hạ Khai nói xong mặt đỏ bừng, suýt nữa thì muốn nuốt luôn cả lưỡi.

Cậu có quyền gì mà nghĩ mình có khả năng chiếm lấy Ngụy Thầm?

Để sở hữu một Alpha như Ngụy Thầm, nếu không có bản lĩnh thì căn bản không thể có được. Những thứ cậu cần phải có để đạt được điều đó phức tạp hơn rất nhiều so với tưởng tượng. Nghĩ đi nghĩ lại, Hạ Khai nuốt lại những lời vừa định nói, mớ can đảm cũng nuốt xuống, mở miệng để lộ hàm răng trắng tinh, từ từ buông ra, Ngụy Thầm vẫn bị cậu cắn đến ướt cả một phần cổ, để lại dấu răng đỏ hồng, khiến hành động của cậu vừa rồi thật ngây ngô và vô vị, giống như đứa trẻ chỉ biết vòi vĩnh đòi kẹo.

“Cứ xem như thầy chưa nghe thấy những gì em vừa nói.”

Ngụy Thầm nâng mặt Hạ Khai lên, ánh mắt đầy nụ cười, hiếm khi có chút hứng thú hỏi: “Khai Khai muốn chiếm lấy tôi thế nào?”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com