Nghe thấy tiếng của Ngụy Thầm từ ngoài cửa, Hạ Khai khựng lại, quay lại định giấu chiếc gối dưới chăn nhưng dù có lật qua lật lại, cả căn phòng đều tràn ngập pheromone, cậu biết dù có dùng cách nào cũng không thể che giấu được.
"Thầy, thầy vào đi."
Ngụy Thầm bình tĩnh mở cửa bước vào, mặt Hạ Khai vẫn còn đỏ ửng, chiếc gối nằm bên cạnh cậu đã ướt hơn một nửa.
Biểu cảm trên gương mặt Ngụy Thầm vẫn không đổi, chỉ nói: "Khai Khai đã lớn rồi."
Hạ Khai thở phào nhẹ nhõm nhưng chân cậu lại mềm nhũn.
Việc phóng thích pheromone quá mức và không thể kiểm soát khiến cậu mỗi ngày đều đang tiêu tốn năng lượng của bản thân. Thuốc mà Kỷ Vãn chuẩn bị chỉ là một sự hỗ trợ, trong mấy ngày ngắn ngủi nếu không có sự kiên cường từ lòng tự trọng mạnh mẽ, có lẽ cậu đã không thể đến được tình huống hôm nay.
"Thầy ơi..." Hạ Khai muốn nói rồi lại thôi, cơ thể không tự chủ nghiêng về phía trước, đôi tay vòng qua lưng thầy, hoàn toàn ôm lấy thân hình ấm áp và vững chãi của hắn.
Ngụy Thầm cảm nhận được sự ẩm ướt từ cơ thể Hạ Khai, hắn khẽ nhíu mày, ôm cậu vào nhà vệ sinh và mở nước nóng, từ từ làm sạch cơ thể cậu.
Hạ Khai trong mắt Ngụy Thầm trở thành một bé cừu non yếu đuối, không một mảnh vải, ngồi trong bồn tắm, nhìn Ngụy Thầm tỉ mỉ và kiên nhẫn giúp cậu tắm rửa mà không hề có cảm giác bị xúc phạm dù chỉ là một chút.
Hơi nước ấm nhanh chóng làm bay hơi pheromone của Hạ Khai, chính cậu bị mùi sữa ngọt ngào nồng đậm làm cho choáng váng nhưng Ngụy Thầm thì như không có chuyện gì, khi hắn làm sạch khu vực tuyến thể của Hạ Khai, ánh mắt quá bình tĩnh khiến Hạ Khai cảm thấy khó xử, cậu vội vàng tránh ánh mắt ấy.
Cậu cố gắng nói chuyện: "Thầy ơi, sao thầy có thể kiên định đến mức này vậy ạ? Hay là…" Hạ Khai ngừng một chút, âm điệu yếu ớt hơn: "Pheromone của em không có sức hấp dẫn với thầy?"
Giữa Alpha và Omega nếu chỉ dựa vào sự hấp dẫn một chiều khó có thể tạo ra sự đồng cảm về mặt cảm xúc, Hạ Khai lo sợ rằng thỏa thuận trên danh nghĩa này này sẽ biến thành sự quấy rối một chiều từ chính cậu, có lẽ pheromone của cậu chẳng có phản ứng gì với thầy, chỉ là cậu đang ép buộc, đơn phương mà thôi.
Ngón tay vẫn dừng ở vùng nhạy cảm, vô tình hay cố ý không thực hiện bước tiếp theo, Ngụy Thầm nhìn Hạ Khai: "Hơi thở của Khai Khai rất ngọt."
Ngụy Thầm im lặng khiến Hạ Khai liếc mắt qua, chỉ ậm ừ một tiếng.
Mỗi hai giờ, người hầu lại đến dọn pheromone còn sót lại trong phòng, sau khi tắm xong, sắc mặt Hạ Khai hồng hào hơn bình thường, có lẽ vì tâm lý phụ thuộc vào Alpha, cộng với sự tin tưởng tuyệt đối vào Ngụy Thầm, Hạ Khai chưa từng có tiền lệ ngồi yên trong vòng tay của thầy, tận hưởng sự chăm sóc của Ngụy Thầm, thái độ vẫn cung kính gọi một tiếng: "Thầy ơi."
Ngày hôm sau, Kỷ Vãn bảo cậu giả vờ nghiêm túc, Hạ Khai im lặng không nói gì: "Tôi phải sao đây?"
Cậu đã dần chấp nhận việc bản thân là Omega, phần lớn thời gian Hạ Khai không thể kiểm soát được việc rơi nước mắt, đột ngột tỉnh giấc giữa đêm, khát khao cần có một người khác bên cạnh sưởi ấm, được bao phủ trong pheromone của người đó.
Omega có sự phụ thuộc tự nhiên vào Alpha, gần đến kỳ ph át tình, cảm xúc này càng trở nên sâu sắc và rõ ràng hơn, nếu không có sự đồng hành của Alpha, Omega có thể dễ dàng mắc phải chứng trầm cảm.
Cũng chính vì bản năng này nên dù Omega có được chăm sóc và yêu chiều thế nào trong gia đình, dù Chính phủ Liên Bang thực hiện bao nhiêu đạo luật bảo vệ họ, thì trong môi trường xã hội, họ vẫn luôn bị xem là phụ thuộc vào Alpha, mãi mãi luôn là bên yếu thế.
Kỷ Vãn bảo Hạ Khai chuẩn bị tâm lý, rồi nói: "Dù sao thầy của cậu là một người chính trực, anh ta sẽ không làm những chuyện quá đáng với cậu, dù yêu cầu nhiều hay ít cũng không có gì khác biệt gì cả."
Hạ Khai cảm thấy mơ hồ: "Liệu có được không?"
Kỷ Vãn nở một nụ cười nhẹ nhưng Hạ Khai không nhận ra ẩn chứa trong đó.