Sau Đó Ta Đã Trở Thành Quý Phi

Chương 8



“Nàng ta có thể giúp ngươi, bản cung càng có thể giúp gấp mười lần.”

“Ngươi chỉ cần nói thật—Tạ Thứ nhân, thực sự điên rồi sao?”

Ta cúi đầu trầm ngâm một lát.

“Nương nương, thần thiếp quả thực từng nghe lời Tạ Thứ nhân.”

“Thần thiếp không cam lòng làm một nô tỳ cả đời.”

Ta khẽ khàng nói:

“Khi nàng phát bệnh, miệng luôn lẩm bẩm nói rằng Hoàng thượng thích váy màu hồng phấn, còn nương nương thì ghét màu lam ngọc.”

“Nhưng nàng ta quả thật đã điên rồi.”

“Chỉ là… Thần thiếp từng nghe, đệ đệ Tạ Thứ nhân vẫn chưa từ bỏ, hắn không tin nàng đã chết, vẫn luôn dò hỏi tung tích nàng.”

Cằm Hoàng hậu khẽ siết lại.

Ta vẫn bình thản tiếp lời:

“Nương nương, thần thiếp đã nói thật với người. Giờ người định ban thưởng ra sao?”

Hoàng hậu trầm ngâm giây lát, rồi khẽ cong môi:

“Không bao lâu nữa, Hoàng thượng sẽ xuất cung đi săn.

Ninh Quý nhân, ngươi cũng đi cùng.”

Ta cúi đầu:

“Tạ nương nương ban ân. Kỳ thực đối với thần thiếp mà nói, chỉ cần đạt được thứ mình muốn, cầu ở ai cũng vậy thôi.”

Ta cố ý ngồi đối diện nàng—ở góc độ này, ta trông không còn giống Tạ Tân Di nữa.

“Nương nương có thể đáp ứng chăng?”

Ánh mắt Hoàng hậu lạnh hẳn, hoàn toàn mất đi vẻ thân thiết ban nãy:

“Chỉ bằng mấy câu nói, Ninh Quý nhân cũng quá đề cao mình rồi.”

Ta khẽ cười:

“Vậy nếu thần thiếp nói… có thể khiến Tạ Thứ nhân tự tận thì sao?”

“Thần thiếp nguyện thay nương nương diệt trừ hậu hoạn.”

“Nương nương, thần thiếp cũng muốn ngồi ở ngôi vị cao kia.”

Ta bình tĩnh nhìn nàng:

“Ngôi Quý phi… hiện vẫn còn trống đấy.”



Lãnh cung hôm ấy nắng đẹp, Tạ Tân Di đang phơi nắng ngoài sân.

Ta bưng ra một chén nước quế hoa:

“Thứ ngươi thích đấy.”

Nàng vụng về nâng chén, nhấp một ngụm.

“Bản cung chẳng còn nếm ra được vị gì nữa rồi.”

Ta im lặng.

Nàng lại hỏi:

“Cái ả tiện nhân kia, có tin lời ngươi không?”

Ta thở dài:

“Tin hay không tùy nàng ấy. Có thể được đôi ba ngày yên tĩnh, cũng là điều tốt rồi.”

Ta khẽ nói:

“Nàng ta thật nhỏ nhen, đối đãi với cung nhân thì cay nghiệt, bị trách phạt âu cũng là đáng đời.”

Tạ Tân Di vừa nhai viên đường vừa thản nhiên đáp:

“Bản cung đã nói với ngươi rồi…”

Chúng ta ngồi đó, thì thầm to nhỏ về Hoàng hậu, ánh dương trải trên người như mang theo cả cảm giác ấm áp lẫn ngứa ngáy tận đáy lòng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Ta kể, dạo này Hoàng thượng lại sủng thêm mấy người mới.

“Trừ ta ra, còn có Nhu Mỹ nhân, Sở Tần—nghe nói ngày nào cũng phải vào hầu Hoàng hậu dâng món ăn.”

Tạ Tân Di cười lạnh:

“Nàng ta xuất thân ti tiện, lại cứ thích diễn vẻ rộng lượng. Thực ra ai chẳng nhìn ra lòng dạ hẹp hòi của nàng ta.”

Chuyện ta thường lui tới lãnh cung thăm Tạ Tân Di, trong hậu cung nhiều người biết. Nhưng dường như ai nấy đều ngầm lựa chọn im lặng.

Trương quản sự lén nói với ta:

“Tuy Hoàng Quý phi xưa kia kiêu căng với Hoàng thượng và Hoàng hậu, nhưng với cung nhân, nàng lại là một chủ tử tốt.”

Tạ Tân Di ra tay hào phóng, như Thần Tài giáng thế.

Hạ nhân trong cung của nàng đều là những kẻ được chọn lựa kỹ càng, ai nấy đều quý vị trí ấy như châu ngọc.

Người trong cung thầm nhớ ơn nàng, khi ta đi thăm nàng, ai mà thấy liền mắt nhắm mắt mở cho qua.

Nhất là gần đây, Hoàng hậu càng thêm cay nghiệt với người dưới, khiến mọi người càng nhớ Hoàng Quý phi hơn xưa.

Bản tính ta ôn nhu hiền lành, Hoàng thượng tuy có thêm nhiều phi tần, nhưng vẫn thường triệu ta thị tẩm.

Hoàng hậu trước mặt mỉa mai ta xuất thân tiện tỳ, ta chỉ cười, không đáp.

Tính ta quá mức nhẫn nhịn, khiến người khó lòng nổi giận với ta được.

Hoàng đế khi tâm trạng không tốt thường tìm ta trút giận.

Ta chưa từng có lời oán trách, luôn nở nụ cười dịu dàng.

Tạ Tân Di nói, hắn nhu nhược, tự ti, luôn cần ai đó để níu lấy lòng kiêu hãnh của mình.

Ta cảm thấy nàng nói đúng.

Ở cạnh ta, Hoàng đế thường cố tình châm chọc.

Ta không giận, chỉ thấy buồn cười.

Ta biết rõ, người hắn muốn châm chọc… là Tạ Tân Di.

Hắn hận nàng từng thấy được dáng vẻ hèn mọn nhất của hắn.

Hận nàng từng ở trên cao mà nhìn xuống hắn.

Hận cả khi nàng đã là phi tần của hắn vẫn chưa từng chịu thu mình nhún nhường.

Tạ Tân Di nói:

“Hắn hận ta thấu xương. Ngươi tuyệt đối đừng giống ta.”

“Nhưng nếu muốn nổi bật giữa cả đám nữ nhân nhu thuận trong hậu cung, thì ngươi… cũng phải có vài phần giống bản cung.”

Ta nghiêng đầu, nhếch môi—góc nghiêng nào giống nàng nhất, ta đã thuộc lòng.

Mỗi lần Hoàng đế nổi nóng, ta sẽ nghiêng cổ về bên trái, cung kính cúi đầu—tư thế ấy là dáng vẻ khiến hắn hài lòng nhất.

Ta là hình bóng của Tạ Tân Di trong trí nhớ của hắn.

Là cung phi hoàn mỹ do chính ta và nàng cùng nhau tạo ra.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Rất nhanh, ta được phong làm Ninh Tần.

Phong hiệu là “Thuận”.

Ta và Tạ Tân Di cùng nhau bật cười rất lâu.

Từ khi được phong làm Thuận Tần, ta đã trở thành một chủ tử danh chính ngôn thuận trong hậu cung, có thể quang minh chính đại làm không ít việc.

Ví như mời Sinh Thú Phòng đưa mấy con cún nhỏ vào cung chơi, lại phát thưởng bạc cho đám cung nhân hai ba lượt.

Trương tổng quản cũng được thăng chức, không chỉ quản Sinh Thú Phòng mà ngay cả Chuồng ngựa cũng giao về tay ông.

Không biết ông vận dụng thế nào, mà chuyện đưa cơm cho lãnh cung lại rơi vào người trong phủ của ông.

“Nương nương cứ yên tâm. Người bên trong hiện vẫn an ổn khỏe mạnh. Nô tài đã cử nha đầu Hạnh Nhân đi quét tước hầu hạ. Nương nương cũng biết, Hạnh Nhân là đứa thật thà, đảm bảo hầu hạ chu đáo.”

“Vậy thì phiền con bé rồi.”

Ta mỉm cười dặn dò.

Hạnh Nhân là đứa rụt rè ít nói, chẳng biết Tạ Tân Di có chê nàng tẻ nhạt không.

Nhưng đến khi ta ghé thăm, lại thấy Hạnh Nhân mắt sáng rỡ nhìn Tạ Tân Di, miệng không ngớt:

“Nương nương thật lợi hại, thật là lợi hại!”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com