Tạ Thừa Sương gần đây thường vào cung thỉnh an, vì vậy ta cũng có cơ hội gặp hắn nhiều hơn.
Ta thường thay hắn chăm sóc Hắc Phong—con chiến mã kia giờ đã quen hơi ta, rất thích làm nũng.
Mỗi lần đến, Tạ Thừa Sương đều nói vài câu với ta, hỏi thăm chuyện của Tạ Tân Di, đôi khi còn kể về phong cảnh nơi biên ải.
Trong lời kể của hắn, nơi đó rất đẹp.
Ta thầm nghĩ—chẳng phải hắn đã mất một mắt tại đó sao?
Cớ sao vẫn còn thấy được vẻ đẹp?
Nhưng giọng kể của hắn êm tai, khiến ta cũng muốn một lần được trông thấy vùng đất ấy.
Ta khẽ nói:
“Nhưng cả đời này của nô tỳ chỉ có thể ở trong cung này thôi.”
Tạ Thừa Sương không nói gì nữa.
Nghe nói, khi con mắt bị tên b.ắ.n xuyên, hắn vẫn cắn răng chịu đau, c.h.é.m đầu địch thủ ngay giữa loạn quân.
Chính trận ấy đã đưa hắn từ một binh sĩ vô danh thăng chức lên Bách phu trưởng.
Rồi tiếp đến là Thiên phu trưởng, sau là Du kích tướng quân—
Kẻ trên người dưới đều không khỏi cảm thán.
Tạ Tân Di từng nói với ta: “Ngày trước, vì gương mặt trắng trẻo tuấn tú, người ta trêu đùa mà đặt cho đệ đệ ta cái tên là ‘Ngọc Diện Bồ Tát’.”
“Nếu được, thay ta chăm sóc nó nhiều một chút.”
Lần sau gặp Tạ Thừa Sương, ngoài một túi bạc, hắn còn đưa ta một viên tinh thể nhỏ, xù xì thô mộc.
“Nhặt được khi hành quân.”
Hắn nói:
“Không đáng giá, chỉ là… nó sinh ra từ biên ải. Nàng chạm tay vào, cũng xem như chạm được đất trời phương Bắc.”
Ta ngẩng đầu nhìn hắn.
Làn da hắn rám nắng, thô ráp, một con mắt phủ sắc trắng xanh không bình thường, mắt còn lại ánh lên nét sắc bén.
Nhưng từ đường nét gương mặt, vẫn có thể thấy được đôi phần giống Tạ Tân Di.
Chỉ là, chẳng còn mang vẻ “Ngọc Diện Bồ Tát” năm xưa.
“Đa tạ.”
Ta nói, giọng hơi nghẹn, nhưng vẫn cố mỉm cười.
Tạ Thừa Sương khẽ sờ mũi, cười nói:
“Nàng cười, trông cũng hơi giống tỷ tỷ ta.”
Ta hơi hoảng, nhưng trong lòng lại thấp thoáng niềm vui khó gọi tên.
Hắn nói: “Ngày mai, ta sẽ theo đại quân xuất phát.”
Ta đáp khẽ “vâng”, trong lòng dâng chút bịn rịn, nhưng vẫn biết ngày này sớm muộn gì cũng đến.
“Bảo trọng.”
Lúc ra giếng múc nước, lần đầu tiên ta nghiêm túc nhìn gương mặt mình phản chiếu trong nước.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Ta chẳng thấy có gì khác biệt.
Nô tài trong cung, chẳng phải ai cũng giống nhau sao?
Nhưng Tạ Thừa Sương nói như thế, nên ta bỗng dưng… mong mình có thể đẹp hơn một chút.
Ngày cuối cùng ta ở Sinh Thú Phòng, chủ động xin nhận ca trực ban đêm.
“Dạo này được mọi người che chở, đêm nay cứ để nô tỳ canh giúp một phen.”
Ta lễ độ cúi đầu.
Trong phòng chuồng ngựa chỉ còn một mình ta, vì vậy khi Hoàng đế uống say rồi nổi hứng muốn xem ngựa, sai thái giám đến gọi người, thì chỉ còn ta có thể ứng phó.
“Người huấn luyện ngựa, sao lại là cung nữ?”
Giọng hắn trầm khàn, mang theo men rượu.
Tuổi hắn không lớn, nhưng nghe rất mỏi mệt.
Ta nhẹ nhàng dỗ ngựa, dắt nó tới trước mặt Hoàng đế.
“Nô tỳ là A Ninh, cung nữ của Sinh Thú Phòng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Hắn nhìn ta, ánh mắt hơi mang ý trêu ghẹo:
“Nữ huấn mã? Cưỡi thử một vòng cho trẫm xem.”
Ta vén tà váy màu hồng phấn, leo lên ngựa.
Hắn mỉm cười nhìn ta.
Ta bình tĩnh vỗ về con ngựa nhỏ—nó rất thân với ta, cực kỳ ngoan ngoãn.
Chúng ta phi một vòng quanh trường đua, sau đó ta xuống ngựa, quỳ gối trước hắn.
Hắn thong thả bước đến, “Đứng lên đi.”
Ta e dè ngẩng đầu nhìn.
Dung mạo hắn tuấn tú, khí thế quyền uy khiến dung mạo càng thêm rạng ngời.
“Ngươi nói ngươi tên A Ninh?”
Ta ngoan ngoãn gật đầu: “Chữ Ninh trong ‘An Ninh’.”
Đêm đó, Hoàng đế lâm hạnh ta.
Người trong Sinh Thú Phòng đều nói ta may mắn.
Kỳ thực, ta chỉ làm theo những lời Tạ Tân Di từng dặn.
Ta cúi lạy trước mặt mọi người: “Vĩnh viễn không quên ân tình các vị đã dành cho.”
Hôm qua chính là ngày mà khi xưa Tạ Tân Di gặp Hoàng đế lần đầu.
Ta cũng mặc một bộ váy hồng nhạt mà hắn yêu thích.
Làm sao hắn có thể từ chối một nữ nhân giống Tạ Tân Di, lại càng mềm mỏng hơn nàng?
Hoa tân di tím hồng rực rỡ, chỉ nở trên cành cao cho người ngước nhìn.
Còn hoa đỗ quyên—cùng màu sắc ấy, lại cúi đầu nơi bụi cỏ, khiến người dễ lòng mến mộ.
Do thân phận ta vốn thấp hèn, Hoàng đế chỉ sắc phong ta làm Ninh Mỹ nhân.
Lúc đến thỉnh an Hoàng hậu, ta lại mặc một bộ y phục màu lam ngọc.
Sắc mặt Hoàng hậu khẽ biến sắc, nhưng rất nhanh đã khôi phục bình thản.
“Thì ra là ngươi.”
Nàng khẽ đẩy hạt lưu ly trong tay, rồi buông một câu như lơ đãng:
“Phải rồi, Thứ nhân họ Tạ dạo này vẫn ổn chứ?”
Hoàng đế nhíu mày: “Tạ Thứ nhân?”
Hoàng hậu cười nhẹ: “Vâng, Ninh Mỹ nhân trước kia từng hầu hạ nàng ta trong lãnh cung mà.”
Hắn không nói gì nữa, nhưng sắc mặt đã dần lạnh lại.
Sau khi ta lui khỏi điện, đại thái giám thân cận bên Hoàng đế vội vã chạy đến.
“Ninh Mỹ nhân, tối nay không cần đợi nữa. Bệ hạ đã đổi ý, triệu Đức phi nương nương rồi.”
Ông ta mang theo mấy phần thương xót.
Ta gật đầu, giọng vẫn ngoan ngoãn: “Tạ công công đã nhắc nhở.”
Hoàng đế là người bạc tình.
Thế nhưng với những nữ nhân vừa được sủng hạnh, hắn ít nhất cũng sẽ giữ ba ngày ân ái.
Chỉ trừ ta.
Sau đêm đầu tiên, hắn không còn triệu ta nữa.
Hoàng hậu đối với ta tỏ ra ôn hòa, nhưng ánh mắt lại chẳng che giấu được vẻ giễu cợt.
Hoàng đế không triệu, ta liền có thời gian đến lãnh cung thăm Tạ Tân Di.
…
“Nàng ta là biểu muội xa của ta.”
Nàng cười lạnh.
“Từ xưa đã thích cúi đầu, khom lưng trước mặt ta để lấy lòng.”
“Nào là rửa chân, chải đầu, ngày ngày sắc thuốc, nấu cháo hầu hạ. Ngay cả khi ta gặp Hoàng đế, nàng ta cũng bám theo bên cạnh để hầu.”
“Mãi sau này ta mới biết—lòng dạ nàng ta sâu như biển. Rõ ràng hận ta thấu xương, mà ngoài mặt lại cười như hoa. Kỳ thực, chỉ là đang rình thời cơ.”