Sau Đó Ta Đã Trở Thành Quý Phi

Chương 18



Ánh mắt nàng sáng lên, trừng trừng nhìn ta:

“Ngươi có biết không? Tạ Tân Di cũng chẳng phải người gì tốt đẹp.”

“Chính nàng ta hại c.h.ế.t đứa con ta chưa kịp chào đời, khiến ta cả đời không thể hoài thai.”

Nàng đã chẳng còn nước mắt để rơi, chỉ còn tiếng gào khản đặc:

“Từ sau khi mất đi đứa bé ấy, ta chưa từng mang thai lại lần nào!”

Ta nhìn nàng, giọng bình thản:

“Ta biết.”

Ngày ta và nàng gặp nhau lần đầu tiên, chính nàng đã nói cho ta biết điều ấy.

Nàng mắng người không chút nể nang, ngang ngược kiêu ngạo, độc miệng tàn nhẫn.

“Ta sống một kiếp hồ đồ, đến cuối cùng lại gặp được ngươi.”

—Đó là lời Tạ Tân Di từng nói với ta.

Còn ta, cả đời này, bắt đầu từ ngày gặp nàng.

Người đời có thể mắng nàng, nhưng ta thì không thể.

Nàng có lỗi với bao nhiêu người, nhưng duy chỉ không phụ ta.

Hoàng hậu nhìn ta, ánh mắt đầy mỉa mai:

“Ngươi tưởng bây giờ được sủng ái, nhưng có từng nghĩ đến—ngươi mãi mãi chỉ là kẻ thay thế của nàng ta. Sớm muộn gì Hoàng thượng cũng sẽ chán ngươi thôi.”

Ta bình thản đáp:

“Thì sao? Ta đã từng đứng ở nơi cao nhất, từng làm Quý phi. Cuộc đời này, không thể chỉ có khổ đau, cũng không thể mãi là vui sướng.”

Hoàng hậu cười lạnh thành tiếng:

“Một con ch.ó do Tạ Tân Di nuôi dạy, quả nhiên trung thành!”

Ta lặng lẽ chấp nhận.

Ngươi có nói ta là thế thân của nàng, là tay chân của nàng, là quân cờ trong tay nàng — cũng không sao cả.

Ta, Đỗ Ninh, là bằng hữu của nàng.

Là sự ngang ngược kiêu ngạo của nàng đã che chở cho ta.

Hoàng hậu dời ánh mắt đi, lẩm bẩm:

“Tạ Tân Di ấy, dựa vào đâu mà mạng nàng ấy lại tốt hơn ta?”

“Đến cuối cùng, nàng ta đã thua… mà ta, cũng chẳng phải người chiến thắng.”

Nàng bật cười tự giễu:

“Ta tưởng xuất thân của mình đã là thấp hèn, nào ngờ một cung nữ còn thấp kém gấp vạn lần như ngươi, lại có thể cười đến sau cùng.”

Thời gian quá dài, đã gặm nhấm cả lòng thù hận của nàng.

“Ta thực sự không hạ độc Hoàng thượng.”

Nàng thì thào.

Nước mắt tuyệt vọng lại chảy xuống gương mặt hốc hác.

“Bản cung là Hoàng hậu. Nếu mấy tiểu phi tần sinh con, bản cung vẫn có thể nhận về nuôi dạy. Bản cung hà tất phải hạ độc Hoàng thượng chứ!”

Nàng ngẩng đầu lên, đôi mắt tràn đầy khẩn cầu:

“Ngươi đi nói với Hoàng thượng đi…Nói bản cung muốn gặp người…Người từng nói thích ăn canh bản cung nấu, muốn ăn cả đời…”

Lời van nài của nàng chẳng khác gì tiếng than khóc khó hiểu giữa màn đêm.

Lúc ấy, thái giám thân cận bên cạnh Hoàng đế bước vào, cúi người hành lễ:

“Bẩm Quý phi nương nương, đã đến giờ.”

Ta xoay người bước ra ngoài.

Cánh cửa cung chậm rãi khép lại sau lưng ta, nuốt trọn tiếng kêu gào cuối cùng của Hoàng hậu.

Hoàng hậu sắp c.h.ế.t rồi.

Thế nên, ta chẳng còn muốn truy cứu đúng sai.

Nàng nói Tạ Tân Di đã thua.

Ta chỉ thấy buồn cười.

Tạ Thừa Sương và Tạ Tân Di là huynh muội ruột cùng một mẹ sinh ra.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Còn con ta, chỉ nhìn gương mặt thôi cũng đủ biết có một nửa dòng m.á.u của Tạ Tân Di.

Ai nói nàng ấy không thắng?

Con của ta, cũng là con của nàng ấy.

Nàng ấy… nhất định sẽ thắng.



Sau khi Đức phi được chẩn ra hỷ mạch, Hoàng đế sủng ái nàng còn hơn cả lúc ta mang thai.

Ta hiểu rõ sự tính toán trong lòng Hoàng đế.

Đức phi xuất thân danh môn, tinh thông thi thư, là một phi tần “đứng đắn” hơn ta, xứng làm mẫu nghi hơn.

Nực cười thay, Hoàng đế còn muốn lấy ta và nàng để cân bằng thế cục, lấy Đức phi đè ta, rồi dùng thân phận Hoàng trưởng tử để áp chế ngoại thích của Đức phi.

Tại cung yến, khi gặp lại Đức phi đang ngồi bên cạnh Hoàng đế, nàng và ta chỉ âm thầm trao nhau một ánh nhìn, tựa hồ đã hiểu lòng nhau.

Tính lại ngày, đứa bé trong bụng nàng chắc là được hoài thai vào dịp trước rằm tháng Giêng.

Nghe nói hôm đó, người nhà họ Thôi – ngoại tộc của Đức phi – có vào cung thăm hỏi.

Ta tới thăm, thấy nàng vận xiêm y mộc mạc, dung nhan thanh thoát, đang cầm một quyển sách đọc.

Thấy ta đến, nàng chỉ nhàn nhạt nói:

“Chỗ ta có nhiều sách, nếu Quý phi thích thì cứ việc cầm về đọc.”

Ta mỉm cười đáp:

“Ta đọc không giỏi, chỉ biết sơ vài chữ thôi.”

Ánh mắt ta dừng lại trên vài dòng trong sách nàng đang xem:

“Tân di vừa mới hé đôi ba nụ, dưới hoa chén rượu, mấy nhà an vui.”

Đức phi liếc nhìn theo ánh mắt ta, rồi khẽ bật cười:

“Hoàng Quý phi ấy à, quả là một người kỳ lạ.”

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Nàng không thật sự hiểu Tạ Tân Di, cũng chẳng từng thân thiết, nhưng vẫn phải thừa nhận nàng là một sắc màu rực rỡ trong chốn cung đình.

“Chưa từng gặp nữ nhân nào bướng bỉnh đến thế, ngang ngạnh, lại ôm mối thù sâu đến vậy.”

Đức phi lắc đầu.

Ta chỉ trò chuyện qua loa vài câu, rồi cáo lui.

Nàng nghiêng người tựa vào nhuyễn tháp, tay nhẹ nhàng vuốt bụng.

Ta một mình bước qua hành lang, đi về phía ngự hoa viên.

Hoa mộc lan đang nở rộ, hương thơm nhè nhẹ bay theo gió.

Mùi hương ấy khiến ta bất giác nhớ đến khoảng thời gian cùng Tạ Tân Di tắm nắng trong viện, bình yên mà chậm rãi.

“Nàng mang thai sớm hơn ta, Hoàng thượng lập tức phong nàng làm Hoàng hậu.”

Tạ Tân Di vẫn thường lặng lẽ tự nói một mình như vậy.

“Nhưng sau cùng, ta cũng đã trả thù rồi.”

Ta khựng lại.

Một cơn rùng mình lạnh buốt xuyên thẳng qua tâm trí.

Là ta đã sai.

Chuyện báo thù mà Tạ Tân Di nói… không chỉ là nhằm vào Hoàng hậu.

Nàng muốn báo thù Hoàng đế.

Là nàng đã hạ độc Hoàng đế.

Nàng muốn hắn cả đời không thể có đứa con của chính mình.

Nàng thật sự… đã điên rồi.

Đây chính là kết cục của việc phản bội nàng.

Ta không thể khống chế bản thân, bật cười thành tiếng.

Thị nữ bên cạnh lo lắng nhìn ta, mà ta thì lại đứng giữa sắc xuân rực rỡ, cười đến không ngừng được.

Nàng không quan tâm đại cục.

Không quan tâm thắng thua.

Nàng chỉ muốn báo thù.

Báo thù cho tất cả sự lừa gạt, phản bội, tàn nhẫn mà nàng từng phải chịu.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com