May , Minh Vương nhanh tay lẹ mắt, kịp thời kéo nàng .
Chỉ là cú kéo khiến cách giữa hai càng thêm gần, từ xa , trông chẳng khác nào Minh Vương đang ôm lấy Kiều Niệm.
Ánh mắt sắc bén vốn lạnh lùng của Tiêu Hành lúc rơi bàn tay Minh Vương đang nắm chặt cánh tay Kiều Niệm, sắc mặt càng thêm tối tăm.
“Không chứ?” Minh Vương dịu dàng hỏi han.
Kiều Niệm lắc đầu, trong lòng dâng lên một cảm giác chột khó hiểu.
gì chột ?
Đừng nàng với Tiêu Hành giờ còn chút quan hệ nào, cho dù còn, thì cũng chỉ là quan hệ “họ hàng” danh nghĩa mà thôi.
Nàng ở bên ai, gì, cũng liên quan đến Tiêu Hành.
Thực tế, Tiêu Hành e là chẳng mảy may bận tâm.
Chỉ nàng tự thấy rối loạn mà thôi!
Hít sâu một , Kiều Niệm cố gắng trấn tĩnh những cảm xúc hỗn độn trong lòng, cúi hành lễ với Tiêu Hành ở phía xa:
“Tham kiến Tiêu tướng quân.”
Minh Vương cũng sang Tiêu Hành:
“Tiêu tướng quân cung báo cáo tình hình ?”
Một chữ “” trong lời , như ẩn chứa sự trêu chọc ngấm ngầm.
Ánh mắt Tiêu Hành cuối cùng rời khỏi bàn tay , chuyển sang Minh Vương, chậm rãi bước gần:
“Gần đây sơn tặc ở các huyện thuộc vùng Vĩnh Bắc, Hà Châu hoành hành ngang ngược, quan phủ địa phương nhiều vây bắt nhưng đều thất bại, Hoàng thượng triệu thần cung để bàn đối sách.”
Chuyện chỉ Minh Vương, ngay cả Kiều Niệm cũng từng qua.
Trước đây khi còn ở Ty Giặt, nàng các cung nữ nhắc tới.
Nói rằng đám sơn tặc ở Hà Châu loại tặc phỉ tầm thường, mà là những cựu binh rời khỏi chiến trường nhiều năm , huấn luyện bài bản, thủ phi phàm. Quan binh thường thể đối phó, thậm chí nếu cử một đội quân chính quy, cũng chắc dễ dàng dẹp loạn.
Nghĩ tới chuyện , sắc mặt Kiều Niệm khỏi trở nên nặng nề.
“Không cần lo lắng, Cô Thành dân phong thuần phác, nhà nào cũng đủ ăn đủ mặc, sơn tặc.”
Kiều Niệm há miệng, giải thích rằng nàng hề lo lắng chuyện , nhưng chẳng nên thế nào.
Tiêu Hành điều bất thường.
“Kiều tiểu thư định tới Cô Thành?”
Hắn nhớ lâu đây, Hoàng thượng ban Cô Thành phong địa của Minh Vương.
Không đợi Kiều Niệm lên tiếng, Minh Vương đáp:
“Niệm Niệm sẽ trở thành Vương phi của bổn vương, cùng bổn vương tới Cô Thành.”
Nửa câu , Minh Vương mà ánh mắt chăm chú hướng về Kiều Niệm.
Kiều Niệm quen với ánh , bèn cúi đầu xuống, như thấy.
Dĩ nhiên, nàng cũng nhận ánh mắt Tiêu Hành trở nên u tối và lạnh lẽo đến mức nào.
Tiêu Hành liếc Kiều Niệm đang cúi đầu, giọng cũng lạnh lùng hơn hẳn:
“Quả thật từng đến chuyện .”
Minh Vương thì nắm bắt sự khác thường của Tiêu Hành rõ ràng.
Chàng nhướng mày, trong ánh mắt lộ vẻ khiêu khích:
“Chuyện mới định thôi. Bổn vương từ lâu ý định , nhưng chung quy vẫn đợi Niệm Niệm đồng ý mới .”
Ngụ ý là, Kiều Niệm giờ đồng ý.
Kiều Niệm rõ, nàng từng đồng ý gì cả.
Dẫu … Minh Vương thực sự là một lựa chọn tồi. Ba tháng nữa rời kinh thành, thời gian tuy gấp gáp nhưng điều đó nghĩa là nàng sẽ theo Minh Vương sống tại Cô Thành, còn bất kỳ liên hệ nào với những trong kinh.
Đây là chuyện , chỉ là nàng chút nỡ rời xa tổ mẫu.
Nếu Minh Vương thể chờ nàng ở bên tổ mẫu cho đến khi bà hết chặng đường cuối đời mới đến Cô Thành thì thật bao.
Kiều Niệm nghĩ trong lòng nhưng , điều trong mắt Tiêu Hành trở thành mặc nhiên thừa nhận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Bàn tay đặt lưng của siết chặt thành nắm đấm, ánh mắt lạnh lẽo Kiều Niệm, giọng thoáng chút lãnh đạm:
“Cô Thành cách xa Giang Nam, phong thổ và tập tục khác hẳn kinh thành, Kiều tiểu thư thật sự nghĩ kỹ chứ?”
Kiều Niệm nghĩ, lẽ Tiêu Hành đang cảnh báo nàng rằng nàng sẽ quen với khí hậu ở Cô Thành. Vì thế, nàng nghiêm túc đáp lời:
“Vương gia rằng mùa đông ở Giang Nam sẽ lạnh như kinh thành, nghĩ chỉ cần lạnh quá, thể thích nghi .”
Nàng thực sự sợ lạnh.
Dù là cái lạnh buốt giá khi đôi tay ngâm trong nước, cảm giác lạnh cóng khi nhốt ngoài cửa trong đêm đông, nàng đều trải qua thêm một nào nữa.
Lời của Kiều Niệm khiến Tiêu Hành nghẹn , đáp trả .