San Phẳng Núi Lĩnh Nam

Chương 25



62



Tân đế ra lệnh trả lại Lâm phủ, còn ban thưởng luôn hai tòa phủ đệ bên cạnh.



Lão gia được phục chức, đưa phu nhân về kinh.



Không, phải đổi cách xưng hô thành cha mẹ rồi.



Chúng ta quây quần bên bàn ăn.



Lâm Hành Chi kể lại chuyện ta lặn xuống hào nước mở cổng cung, mẹ kéo tay ta, xót xa hỏi cơ thể có bị nhiễm lạnh không.



Huệ Chi la hét đòi ăn gà ăn mày của kinh thành, Tam thiếu gia nhìn ta với vẻ mặt phức tạp, nhưng ta thấy cậu ấy lén bảo tỳ nữ gắp thức ăn cho ta.



Lão gia rất vui, lấy rượu ngự ban ra, chúc mừng trời đất đổi mới.



Tam hoàng tử mới lên ngôi là một vị vua nhân đức sáng suốt.



Quét sạch tàn dư của Lữ tướng, mở rộng khoa thi ân điển, không câu nệ tiểu tiết mà trọng dụng nhân tài.



Tam thiếu gia chuẩn bị tham gia kỳ thi Xuân, ngày đêm khổ học, quầng thâm dưới mắt càng rõ hơn.



Mỗi lần gặp ta, đều cung kính chắp tay hỏi thăm tẩu tẩu.



Huệ Chi đã lớn hơn nhiều, vụt trở thành tiểu thư khuê các tỏa sáng nhất kinh thành, đi đứng với dáng vẻ vênh váo không coi ai ra gì.



Đêm cung biến đó, rất nhiều người nghe được chuyện ta lặn xuống hào nước mở cổng cung, và chuyện Lâm Hành Chi theo Tân đế xông vào hoàng cung.



Thấy các cung nữ bị làm nhục khắp nơi, nữ quyến của các trọng thần trong lòng vô cùng cảm kích.



Chỉ có một người không liên quan đến vinh quang này.



Tỷ tỷ ruột của Lâm Hành Chi đã trở về.



Lâm đại tiểu thư cao cao tại thượng ngày xưa, giờ khóc lóc đến xé lòng.



“Cha, mẹ, không phải lỗi của con!



“Mấy năm nay, con ở nhà chồng phải nhìn sắc mặt người khác mà sống, sống sót còn khó khăn, làm sao có cách cứu cha mẹ được.



“Con muốn hòa ly với phu quân, sau này mẹ lại giúp con tìm một nhà quyền quý khác để kết hôn, đệ đệ, muội muội cũng được thơm lây.”



Nhà chồng của đại tiểu thư là người của Lữ tướng, cùng bị tống giam.



Nể tình nàng là con gái Lâm gia, mới tha cho một mạng.



Nàng ta đến con trai cũng không cần, muốn cắt đứt quan hệ, quay về Lâm gia làm đại tiểu thư.



Thế nhưng, sẽ không còn ai che chở cho nàng ta nữa.



Người nhà lặng lẽ nhìn, dường như đang đợi nàng ta làm loạn xong, không ai nói lời thừa thãi.



Lão gia quay về thư phòng, phu nhân bảo quản gia đưa nàng ta đến Bắc cảnh, tránh xa sự phồn hoa của kinh thành.



Đối với một nữ tử lòng cao hơn trời, phần đời còn lại bị giam cầm trong sân viện hoang vu gió cát mịt mù, cũng coi như một loại trừng phạt thích đáng.



63



Lý Lẫm Tiêu được gia phong Trụ Quốc Đại Tướng Quân Hầu, thưởng ban như nước chảy đưa vào Lý phủ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -



Nhưng hắn chẳng vui chút nào.



Trong phủ không có nữ chủ nhân, nha hoàn và ma ma cũng không tuyển thêm một người.



Hôm đó, một nữ tử mặc hồng y rách nát bị ném tới trước mặt hắn.



Là Đỗ Linh đã mất tích từ lâu.



“Tướng quân hầu, ta không phải công chúa Tây Hạ.



“Là Lữ tướng dùng cha mẹ anh em uy hiếp, ép ta tiếp cận ngài, vu khống ngài, ta chưa bao giờ thực sự muốn hại ngài.”



Trước kia, Lữ tướng dã tâm cực lớn, một lòng muốn nắm binh quyền Đại Sở.



Lý Lẫm Tiêu không muốn đứng về phe nào.



Mưu sĩ của Lữ tướng bèn bày ra mỹ nhân kế.



Dựa theo sở thích của Lý đại tướng quân tìm kiếm rất lâu, mới tìm được một nữ tử có dã tâm, cho nàng ta học cưỡi ngựa, luyện thương pháp, huấn luyện hai năm mới đưa đến bên cạnh hắn.



Để hãm hại Lý Lẫm Tiêu, Lữ tướng đã gán cho nàng ta thân phận công chúa Tây Hạ, tàn sát cả nhà Lý gia.



“Lẫm Tiêu, ta đối với ngài là thật lòng. Ngài không có người nhà, ta cũng không còn người nhà nữa rồi.”



“Chuyện cũ trước kia có thể xóa bỏ hết không? Chúng ta bắt đầu lại từ đầu.”



Nàng nói ra những lời như vậy, là có sự tự tin.



Trước kia, Đỗ Linh từng vì Lý Lẫm Tiêu mà đỡ một mũi tên, khiến chàng vô cùng thương tiếc.



Vì nàng ta mà chàng quên cả người vợ ở Lĩnh Nam xa xôi, giống như một cặp vợ chồng bình thường, ân ái trước toàn quân suốt hai năm trời.



Thế nhưng những người đã chết, lại vì thân phận giả mạo của nàng ta mà hoàn toàn biến mất.





64



Mặt Lý Lẫm Tiêu lạnh như băng giá, hắn nói với thuộc hạ một chữ.



「Đánh!」



Quân côn nặng trịch giáng xuống, Đỗ Linh không hề rơi một giọt nước mắt.



Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Nàng ta lau vết m.á.u nơi khóe miệng, bò dậy quỳ thẳng người, vừa bướng bỉnh lại vừa tủi thân, như một con chim ưng mái kiêu hãnh không chịu khuất phục.



Đây chính là át chủ bài của nàng ta.



Trước đây, mỗi khi tướng quân ra trận không mang theo nàng ta, nàng ta liền giở trò như vậy để hắn phải thỏa hiệp.



Nhưng tình yêu là một con d.a.o hai lưỡi.



Khiến người ta nhớ nhung đến phát điên, cũng khiến người ta trở nên lạnh lùng vô tình.



Đỗ Linh vừa ngẩng đầu nhìn Tướng quân hầu, lại thấy hắn ta đang siết chặt nắm tay.



Một mũi trường thương, chuẩn xác đ.â.m vào vị trí cách tim nàng ta ba tấc.



 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com