Gần đây đúng là cô thường đau bụng, nhưng đau không nghiêm trọng, cô không hề nghĩ sẽ nói cho anh biết, không muốn chuyện bé xé ra to.
“Nếu anh không đưa em đi kiểm tra, anh cũng không biết.” Cố Mạc nắm chặt tay Tiếu Nhiễm, tự trách nói: “Anh nên ở bên em nhiều hơn, thực xin lỗi, gần đây anh bận quá.”
“Sao thế?” Tiếu Nhiễm kinh ngạc nhìn anh, giọng điệu của anh vì sao lại nghiêm trọng như thế?
“Bác sĩ nói em có thể sinh non, cho nên ngoài trừ những lúc phải đi học, lúc khác em phải ở trong nhà.” Cố Mạc thật sự nói.
“Chú, chỉ là có thể, anh đừng lo lắng qua!” Tiếu Nhiễm cười an ủi anh.
Anh quá khẩn trương rồi.
“Anh không thể lại để anh mất baby.” Cố Mạc nhìn thoáng qua cô: “Anh sẽ bỏ hết công việc, chuyên tâm ở bên em.”
“Có Lynda và Trịnh Húc ở đó, còn có nhiều trưởng phòng như thế, không cần lo lắng.” Cố Mạc không cho là đúng nói.
“Được rồi, anh có lý, nhưng là... em có mấy công việc... tất phải...”
“Mấy công việc?” Cố Mạc lập tức trừng mắt, bất mãn nhìn cô.
“Mấy cái...” Tiếu Nhiễm ha ha nở nụ cười: “Nếu biết mang thai thì em sẽ không.”
“Tất cả đều từ chối đi.” Cố Mạc uy vũ ra lệnh.
“Em điện thoại cho Giai Tuệ.” Tiếu Nhiễm khẩn trương lấy điện thoại ra, tự giác nghĩ cách bù lại tội lỗi.
“Giai Tuệ, mình có thai rồi, cậu đừng kêu.” Nghe được tiếng giai Tuệ thét chói tai, cô mang di động để ra xa, mãi đến khi tiếng thét biến mất, cô mới lại đặt nghe: “Cho nên mấy công việc đó... uhm, đều bỏ đi. Mình phải dưỡng thai, nếu không thì Cố diêm la sẽ nổi giận.” Câu sau cùng, cô nói rất nhỏ.
“Anh cả không rồi, cậu an tâm dưỡng thai, về sau cũng đừng làm thê.” Giai Tuệ cười nói.
“Baby tới khoogn đúng lúc.” Tiếu Nhiễm u oán thở dài.
Cô còn chưa có chuẩn bị vừa học vừa làm.
“Baby tới đúng lúc.” Cố Mạc vươn tay vò rối tóc cô: “Xem như anh tha thứ em xưng anh như thế.”
“Lỗ tai như thế làm gì?” Tiếu Nhiễm nhỏ giọng than thở.