Rung Động Tuyệt Đối

Chương 18



Bệnh viện Nhân dân số 6 Sương Thành.

Ngu Mãn đeo khẩu trang bước ra từ màn sương mù dày đặc, đi vào khu nội trú. Khi vào đến sảnh, cô xách trên tay đủ loại hộp quà hoa quả, từng tầng từng tầng leo lên cầu thang hỏi thăm, mãi đến tầng 8 khoa hô hấp và bệnh phổi mới tìm được manh mối.

"Xin chào, cho tôi hỏi có thể giúp tôi kiểm tra xem Tề Việt nằm ở giường số mấy được không, bà ấy khoảng 60 tuổi."

Cô y tá liếc nhìn cô: "Cô là gì của bà Tề Việt?"

Ngu Mãn đáp: "Tôi là..."

"Mãn Mãn?"

Ngu Mãn còn chưa kịp nói hết câu thì nghe thấy có người gọi mình, cô quay đầu lại nhìn, đúng là bóng dáng người quen hôm qua cô gặp, con gái của cô giáo Tề Việt, Tề Dực.

Tề Dực tay đang cầm cháo trắng và bánh bao mua ở căn tin dưới lầu, cô bước nhanh về phía Ngu Mãn, cười nói: "Thật sự là em, vừa nãy chị còn không dám nhận."

Ngu Mãn trước tiên nói lời cảm ơn với y tá, sau đó quay sang Tề Dực: "Chị Dực Dực, lâu rồi không gặp."

Tề Dực nhìn những thứ Ngu Mãn xách trên tay, hỏi: "Em đến thăm người bệnh à?"

Ngu Mãn ừ một tiếng: "Đến thăm cô giáo ạ."

Tề Dực ồ lên một tiếng, cô dẫn Ngu Mãn đi vào phòng bệnh, vẻ mặt nghi hoặc: "Sao em biết?"

Ngu Mãn đáp: "Hôm qua lúc em ngồi xe đi ngang qua cổng bệnh viện, thấy chị đi vào khu nội trú, nên hôm nay đến xem thử, không ngờ lại gặp thật."

Thấy Tề Dực xuất hiện ở bệnh viện, trong lòng cô đã đoán được bảy tám phần, không ngờ lại đoán đúng thật.

Cô nói: "Mấy hôm trước em còn nhắn tin cho cô, cô còn nói đang ở nhà mà."

Tề Dực hiểu ý cô, giải thích: "Bây giờ em vất vả lắm mới tìm được bố ruột, mẹ chị không muốn em lo lắng, biết em mà biết chuyện thì nhất định sẽ đến, nên bảo chị giấu."

Vừa nói, Tề Dực đã dẫn Ngu Mãn đến cửa phòng bệnh. Trong phòng có ba giường bệnh, hai người kia đang ngồi trên giường xem tivi, chờ y tá đến tiêm và truyền nước.

Giường của Tề Việt ở trong cùng, bà đeo kính, đang yên lặng đọc sách giáo khoa.

Tề Dực xách bữa sáng đến, cười nói: "Mẹ, đừng đọc nữa, mẹ xem ai đến thăm mẹ này."

Nghe thấy giọng Tề Dực, Tề Việt ngẩng đầu lên nhìn, liền thấy Ngu Mãn đang mỉm cười đứng phía sau Tề Dực.

"Mãn Mãn?" Tề Việt có chút không dám tin, sau đó chậm rãi ngồi dậy.

Ngu Mãn vội vàng bước tới: "Cô đừng động, cứ nghỉ ngơi đi ạ."

Tề Dực điều chỉnh giường bệnh lên một chút, sau đó nhận lấy quà và hoa quả từ tay Ngu Mãn, đặt lên tủ đầu giường.

Tề Việt nói: "Đến thì đến thôi, sao lại tốn nhiều tiền thế này?"

Sau đó lại thắc mắc: "Là Dực Dực nói cho con biết đúng không?"

Tề Dực kéo rèm che giường bệnh, rồi lấy ghế cho Ngu Mãn. Ngu Mãn nói lời cảm ơn, sau khi ngồi xuống, cô nắm lấy tay Tề Việt, cười nói: "Không ạ, là hôm qua con đi ngang qua thấy chị Dực Dực."

Sau đó, cô thu lại nụ cười, hỏi: "Cô nhập viện sao không nói cho con biết? Nếu con không nhìn thấy chị Dực Dực, con còn không biết cô nhập viện."

"Chỉ là bệnh cũ thôi, Dực Dực cứ nhất quyết đòi cô đến bệnh viện lớn kiểm tra, nhập viện cũng là vì được bảo hiểm chi trả, khám xong là về nhà thôi." Tề Việt ôn hòa đáp: "Cô đã nói là không sao rồi mà con bé cứ làm ầm lên đòi cô nhập viện."

Ngu Mãn liếc nhìn Tề Dực, cô ấy đang đứng bên tủ đầu giường, mở bữa sáng vừa mua cho Tề Việt, nghe thấy Tề Việt nói vậy, liền quay mặt vào tường.

Ngu Mãn cụp mắt xuống, kiên nhẫn nói: "Chị Dực Dực cũng là vì muốn tốt cho cô, cô cứ yên tâm nằm viện điều trị cho khỏe ạ."

"Không nói chuyện của cô nữa." Tề Việt hỏi: "Về nhà rồi, con có quen không?"

Rồi lại thở dài, bà nhìn chiếc nhẫn trên tay Ngu Mãn: "Chiếc nhẫn này của con là...?"

Ngu Mãn khẽ cử động ngón tay, cười nói: "Dạo trước con kết hôn rồi, định bụng đợi mọi việc ổn định xong sẽ mời cô đến Sương Thành chơi, không ngờ lại gặp cô ở đây trước."

"Kết hôn rồi à." Khuôn mặt Tề Việt rạng rỡ hẳn lên: "Tốt quá, chồng con là người ở đâu? Hai đứa quen nhau khi nào?"

Tề Việt hỏi một tràng, Tề Dực vừa dựng bàn ăn nhỏ lên vừa bất lực nói: "Mẹ, mẹ muốn Mãn Mãn trả lời câu nào đây?"

Cô ấy đưa thìa cho Tề Việt: "Mẹ ăn sáng trước đi, lát nữa y tá đến truyền nước biển cho mẹ đấy."

Ngu Mãn thản nhiên đáp: "Con và chồng con quen nhau hồi đại học, anh ấy học trên con một khóa, ngày mai con dẫn anh ấy đến thăm cô."

"Không cần không cần." Tề Việt nói: "Bây giờ đang là mùa dễ cảm cúm, sau này con cũng đừng đến nữa, khoa hô hấp dễ lây bệnh lắm."

Ngu Mãn vẫn mỉm cười: "Con đeo khẩu trang rồi, không sao đâu ạ, hoặc là đợi cô xuất viện, đến nhà con chơi vài hôm."

Tề Việt xua tay: "Để lần sau đi, dạo này cô còn đang dạy học sinh, mấy hôm nay phải nằm viện đã làm lỡ nhiều tiết học rồi, bây giờ thời gian trôi nhanh lắm, sắp thi đại học rồi, không thể lơ là được."

Tề Dực nói: "Mẹ, trường có giáo viên khác dạy thay mẹ rồi, bây giờ nhiệm vụ của mẹ là ăn uống đầy đủ, khám bệnh cho cẩn thận, đừng nghĩ ngợi gì nữa."

Ngu Mãn nắm chặt tay Tề Việt hơn một chút: "Chị Dực Dực nói đúng đấy ạ, đã đi khám rồi thì đừng lo lắng nữa, cô giữ gìn sức khỏe là tốt nhất rồi."

Ngu Mãn ở lại bệnh viện đến tận trưa, Tề Việt thấy Ngu Mãn đến thăm thì rất vui, nhưng vẫn không giấu được vẻ mệt mỏi, vừa lúc truyền nước xong, bà nói muốn nghỉ ngơi, Tề Dực liền nhân cơ hội đưa Ngu Mãn ra khỏi phòng bệnh.

Hai người tùy tiện tìm một quán mì nhỏ ven đường ngồi xuống, Ngu Mãn nhìn Tề Dực đang dùng khăn giấy lau bàn, trên mặt không còn vẻ thoải mái như lúc gặp mặt ban nãy.

Họ cứ im lặng như vậy, cuối cùng Tề Dực thở dài một hơi, ngẩng đầu lên, hốc mắt đã đỏ hoe: "Chị biết em muốn hỏi gì, kết quả kiểm tra là ung thư giai đoạn cuối."

Sáng nay khi thấy Tề Dực quay mặt đi, Ngu Mãn đã chuẩn bị tâm lý rồi, nhưng khi nghe tin này, cô vẫn không nói nên lời.

Tề Dực lại rút thêm mấy tờ khăn giấy lau nước mắt: "Trước đây bà ấy cứ kêu chóng mặt, khó chịu, chị bảo bà ấy đi khám. Bà ấy thì cứ lo cho học sinh trong lớp, cứ kéo dài mãi, tuần trước ngất xỉu ngay trong văn phòng, được các thầy cô khác đưa vào bệnh viện. Chị vội vội vàng vàng chạy về, bác sĩ khuyên nên đưa bà ấy đến bệnh viện lớn kiểm tra, ban đầu bà ấy vẫn không chịu, chị cãi nhau một trận với bà ấy, bà ấy mới chịu đi."

Kết quả vừa đến nơi, đã là giai đoạn cuối rồi.

"Cô giáo có biết không?" Giọng Ngu Mãn có chút cứng nhắc, hai tay đặt trên đùi cũng siết chặt hơn.

Tề Dực lắc đầu: "Không nói cho bà ấy biết, nhưng bà ấy thông minh như vậy, chắc cũng đoán được rồi."

Tề Dực bình tĩnh lại, nói tiếp: "Bây giờ vẫn đang làm kiểm tra, xem có thể phẫu thuật được không, nhưng bác sĩ nói, tuổi bà ấy lớn rồi, phẫu thuật rất nguy hiểm, rất có thể..."

Tề Dực nghẹn ngào không nói tiếp được, nhưng Ngu Mãn hiểu ý cô ấy chưa nói hết.

Hai người ăn xong bữa cơm im lặng nhất từ trước đến nay, Ngu Mãn lại hỏi thêm vài chuyện về Tề Dực.

Tháng mười Tề Dực vừa nhận được lời mời làm việc của một công ty ở Sương Thành, công việc cũng mới ổn định, không ngờ lại xảy ra chuyện này, bây giờ vừa phải lo công việc vừa phải chạy qua chạy lại bệnh viện, cô ấy cũng gầy đi nhiều.

Ngu Mãn hít sâu một hơi, lấy từ trong túi ra một tấm thẻ đưa cho Tề Dực: "Mật khẩu là sinh nhật của cô giáo."

Tề Dực nói: "Mãn Mãn, không cần tiền của em đâu."

Cô ấy định trả lại cho Ngu Mãn, nhưng Ngu Mãn giơ tay ngăn lại: "Chị Dực Dực, đây là chút lòng thành của em, chị cứ nhận lấy đi."

Cô hít sâu một hơi: "Đúng rồi, chuyển viện cho cô giáo đi, giường bệnh với bác sĩ chị không cần lo, để em lo liệu."

Tề Dực vừa định nói gì đó, Ngu Mãn đã chặn lời: "Trước giờ toàn là cô giáo lo lắng cho em, bây giờ cũng nên đến lượt em rồi. Hơn nữa, chị mới chuyển việc đến công ty, còn chưa hòa nhập tốt, cứ xin nghỉ phép mãi, tuy cô giáo không nói gì nhưng trong lòng chắc chắn cũng sốt ruột, cô ấy không muốn nằm viện, thực ra là sợ làm lỡ dở việc của chị."

Tề Dực im lặng, Ngu Mãn nói tiếp: "Chị Dực Dực, trước đây cô giáo từng nói, em là con gái thứ hai của cô ấy, em làm con gái làm chút việc cho cô ấy, chẳng phải là chuyện nên làm sao?"

Tề Dực hít sâu một hơi: "Được rồi."

Ngu Mãn đứng dậy: "Chị đợi tin em nhé, chậm nhất là sáng mai."

Tề Dực gật đầu: "Được."

Sau khi nhận được câu trả lời, Ngu Mãn liền rời đi.

Bên ngoài, màn sương đã tan hết, lần đầu tiên Ngu Mãn không dừng lại ngắm nhìn ánh nắng, vội vàng bắt xe đến bệnh viện tư.

Cô sống ở Sương Thành từ hồi đại học, trước đây vì đi làm thêm, có thể đi từ Nam ra Bắc, gần như mọi ngóc ngách của Sương Thành cô đều biết, đương nhiên cũng rõ bệnh viện nào tốt nhất.

Nhưng đến bệnh viện tư, cô lại được thông báo dù muốn chuyển viện đến đây cũng phải chờ có giường trống mới được, dù có thêm tiền cũng vô ích.

Cả buổi chiều, Ngu Mãn gần như đã đi hết các bệnh viện lớn nhỏ ở Sương Thành, đều nhận được câu trả lời là không có giường, phải chờ.

Mùa đông là thời điểm bệnh của người già thường tái phát, hành lang bệnh viện đều chật kín người, thật sự không thể thêm được nữa.

Ngu Mãn ngồi trên ghế dài dưới sân bệnh viện, ánh nắng chiếu lên người cô, nhưng cô không cảm nhận được chút ấm áp nào.

Có nên hỏi Ngu Phong Lâm không?

Ngu Phong Lâm cũng chưa chắc đã quan t@m đến cô, dù sao bây giờ ông ta đang bận hợp tác với Tần thị.

Tần thị...

Tần Lễ Tinh!

Ngu Mãn đột nhiên đứng bật dậy khỏi ghế dài, làm người đi đường bên cạnh giật mình, cô không có cách nào, nhưng Tần Lễ Tinh nhất định có cách!

Nửa tiếng sau, Ngu Mãn về đến nhà, lại phát hiện Tần Lễ Tinh và Trình Mỹ Trân đều không có ở nhà. Cô bình tĩnh lại một chút, rồi mới gọi điện cho Tần Lễ Tinh.

Điện thoại nhanh chóng được kết nối, đầu dây bên kia vang lên tiếng còi xe, hình như anh đang lái xe, anh hỏi: "Sao thế?"

Ngu Mãn hỏi: "Bây giờ anh đang ở đâu?"

"Bạn của bà nội hẹn bà đi nhảy quảng trường, anh đang đưa bà về." Tần Lễ Tinh vừa nhìn đường vừa nói: "Sắp đến nơi rồi."

Trình Mỹ Trân ngồi bên cạnh cũng hỏi: "Mãn Mãn, cháu về nhà rồi à?"

Sáng sớm Ngu Mãn đã ra ngoài, nói là đi thăm một người lớn tuổi, bà cũng không hỏi nhiều.

"Vâng, bà nội, cháu về nhà rồi ạ, không thấy bà đâu nên gọi hỏi thăm thôi." Ngu Mãn ngồi xuống ghế sofa: "Vậy anh lái xe cẩn thận nhé, em cúp máy đây."

"Ừ." Tần Lễ Tinh nhả chân ga: "Cúp máy đi."

Sau khi cúp điện thoại, Trình Mỹ Trân hỏi: "Mãn Mãn tìm cháu, chắc không có chuyện gì đâu nhỉ?"

"Không có chuyện gì đâu ạ." Tần Lễ Tinh nói: "Có lẽ là vì chuyện học thêm."

Trình Mỹ Trân ồ lên một tiếng: "Lát nữa đưa bà về xong thì cháu về nhà ngay đi, nghe giọng con bé bà thấy hơi khác khác, cháu về hỏi xem sao."

Tần Lễ Tinh nhìn Trình Mỹ Trân: "Vâng, lát nữa cháu sẽ về ngay."

Nhưng lúc anh về đến nhà, Ngu Mãn lại không có ở nhà.

Gọi điện cho cô cũng không ai nghe máy.

Lạ thật, cô đi đâu rồi?

Tần Lễ Tinh đang phân vân có nên gọi lại cho cô lần nữa không thì Ngu Mãn đã gọi lại.

Anh bắt máy: "Cô đang ở đâu đấy?"

Ngu Mãn đáp: "Đang ở bệnh viện."

"Bệnh viện?" Tần Lễ Tinh nhíu mày, anh bước ra ngoài: "Cô bị sao thế? Ở bệnh viện nào?"

Ngu Mãn nói: "Bệnh viện hôm qua chúng ta đi ngang qua lúc học lái xe ấy."

Tần Lễ Tinh nghĩ một lúc, rồi nhớ ra, anh còn chưa kịp nói gì thì đã nghe Ngu Mãn hỏi: "Tần Lễ Tinh, anh còn nhớ tôi từng nói, muốn anh hứa với tôi một chuyện không?"

Mới có mấy hôm trước thôi, Tần Lễ Tinh đương nhiên nhớ.

Giọng Ngu Mãn có chút mệt mỏi: "Anh có thể giúp tôi liên hệ với khoa nội trú của bệnh viện tư được không? Nhờ họ sắp xếp cho một giường bệnh, cô giáo của tôi bị bệnh, tôi muốn đưa cô ấy đến bệnh viện tốt hơn để chữa trị."

*

Tần Lễ Tinh gặp Ngu Mãn lúc mười giờ tối, cô đi cùng xe cấp cứu, cùng đi còn có một người trạc tuổi cô.

Trên giường bệnh là một người đang hôn mê, trông bà không được khỏe, đây chắc hẳn là cô giáo mà Ngu Mãn nhắc đến trong điện thoại.

Ngu Mãn không có thời gian giải thích nhiều với anh, vội vàng cùng nhân viên y tế chạy vào phòng cấp cứu. Đến khi đèn phòng cấp cứu sáng lên, Ngu Mãn mới có thời gian giới thiệu với anh: "Đây là Tề Dực, con gái của cô Tề. Chị Dực Dực, đây là chồng em, Tần Lễ Tinh."

Tần Lễ Tinh nhìn Tề Dực với đôi mắt rõ ràng là vừa khóc, đưa tay ra: "Xin chào."

Tề Dực cũng đưa tay ra: "Xin chào."

Ba người không nói nhiều, ngồi xuống ghế dài bên ngoài phòng cấp cứu. Tần Lễ Tinh muốn hỏi gì đó, nhưng nhìn hai người đều ủ rũ, anh lại nuốt lời vào bụng.

Không biết chờ đợi bao lâu, cuối cùng đèn phòng cấp cứu cũng tắt.

Bác sĩ bước ra, nhìn Tề Dực nói: "Bệnh nhân đã được chuyển vào phòng chăm sóc đặc biệt để theo dõi, tạm thời có thể yên tâm, nhưng mọi người cũng nên chuẩn bị tâm lý, dù sao tình trạng của bà ấy, chắc hẳn mọi người cũng rõ."

Tề Dực vội vàng cảm ơn bác sĩ, cuối cùng trái tim treo lơ lửng cũng được thả lỏng.

Cô ấy quay sang nhìn Ngu Mãn và Tần Lễ Tinh, giọng khàn khàn: "Mãn Mãn, em và chồng em về trước đi, hôm nay em cũng mệt rồi."

Ngu Mãn há miệng định nói gì đó, sau đó gật đầu: "Vâng, điện thoại của em luôn mở, có việc gì thì gọi cho em nhé. Lát nữa em sẽ tìm người chăm sóc đến, tối nay chị cũng nghỉ ngơi đi."

Tề Dực ừ một tiếng, Ngu Mãn lại nhìn phòng cấp cứu một lần nữa, cuối cùng mới cùng Tần Lễ Tinh đi ra ngoài.

Sau khi ra khỏi bệnh viện, Ngu Mãn mới nói với Tần Lễ Tinh: "Cảm ơn anh."

"Không có gì." Tần Lễ Tinh vẫn luôn chờ đợi câu nói này của cô: "Cô Tề là giáo viên của cô hồi nào vậy?"

"Là giáo viên cấp ba của tôi, lúc đó cô ấy làm chủ nhiệm lớp tôi." Ngu Mãn mím môi: "Anh về trước đi, tôi đi tìm người chăm sóc cho cô giáo, để chị Dực Dực đỡ vất vả."

"Không cần đâu." Tần Lễ Tinh nói: "Tôi đã sắp xếp xong rồi."

Ngu Mãn nhìn anh, ánh đèn ngoài bệnh viện rất mờ, trong ánh sáng lờ mờ, cô nhìn thấy bóng dáng của Tần Lễ Tinh, cuối cùng, cô cũng chỉ nói một câu cảm ơn.

Mối quan hệ giữa hai người đã gần gũi hơn lúc ban đầu, Tần Lễ Tinh vừa đi về phía bãi đậu xe vừa nói: "Với lại, chuyện nhỏ như sắp xếp giường bệnh này không cần cô phải dùng đến lời hứa của tôi đâu, lần sau cứ nói thẳng là được. Nếu tôi không nghe máy, cô cứ đến đây, nói tên tôi với họ là được, họ sẽ tự sắp xếp cho cô."

Bệnh viện tư nhân này, nhà họ Tần cũng có cổ phần, sắp xếp một giường bệnh không phải chuyện khó.

Anh đi được hai bước, nhận thấy Ngu Mãn không đi theo, anh quay lại, Ngu Mãn vẫn đứng yên tại chỗ.

Lúc nãy ở trong anh chưa để ý, bây giờ ra ngoài mới thấy cô chỉ mặc mỗi áo len, áo khoác hình như... để trên ghế sofa ở nhà rồi?

Chắc là cô đi quá gấp, nếu không với một người sợ lạnh như cô thì sao có thể ăn mặc mỏng manh như vậy được.

Tần Lễ Tinh nghĩ ngợi một chút, rồi quay lại: "Nghĩ gì thế?"

Ngu Mãn hoàn hồn, lắc đầu: "Không có gì."

Ngay sau đó, cô thấy Tần Lễ Tinh cởi áo khoác của mình ra, chưa kịp phản ứng thì chiếc áo khoác còn vương hơi ấm đó đã giúp cô chắn gió lạnh đêm đông.

Lúc này cô mới nhớ ra mình không mặc áo khoác, nhưng sau khi nghe tin Tề Việt hôn mê, trong khoảnh khắc đó cô không nghĩ được gì khác, chỉ muốn đến bệnh viện nhanh nhất có thể.

Cho đến khi Tần Lễ Tinh khoác áo cho cô, cô mới cảm thấy lạnh, sau khi khoác áo vào, khả năng cảm nhận của cô dường như mới trở lại bình thường.

Dù là trước đây hay bây giờ, đêm mùa đông vẫn thật sự rất lạnh. Gió lạnh luồn qua từng lỗ chân lông, len lỏi khắp cơ thể cô, khiến cô không nhịn được run rẩy.

Cô ngẩng đầu lên, khuôn mặt Tần Lễ Tinh trong màn đêm mờ ảo dường như rõ ràng hơn. Cậu ấm tối nay không có nhiều biểu cảm, cũng không quan sát cô mọi lúc mọi nơi như trước, mà giống như một người bạn, kiên nhẫn chờ đợi cô bình tĩnh lại.

Tần Lễ Tinh chạm mắt Ngu Mãn, có lẽ chính Ngu Mãn cũng không biết, lúc này trông cô rất căng thẳng.

Giọng anh bất giác dịu dàng hơn: "Đi thôi, về nhà."

Bên trong anh cũng chỉ mặc một chiếc áo lót, nhưng anh chịu lạnh tốt hơn Ngu Mãn rất nhiều.

Ngu Mãn hoàn hồn, lặng lẽ đi theo sau anh, luôn giữ khoảng cách một bước chân. Đến khi lên xe, gió lạnh đêm đông mới bị ngăn cách hoàn toàn.

Tần Lễ Tinh khởi động xe, Ngu Mãn chợt hỏi: "Anh không hỏi tôi gì à?"

Tần Lễ Tinh như thở dài: "Hỏi gì nữa? Cô muốn nói thì cứ nói thẳng, không muốn nói mà tôi hỏi thì chắc cô lại bịa ra lý do để lấp li3m, tôi không thích nghe, mà chắc bây giờ cô cũng không có tâm trạng để bịa chuyện."

Quả đúng là vậy.

Ngu Mãn mím môi, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài hình như lại có sương mù.

Mùa đông ở Sương Thành, đúng là không hổ danh cái tên của nó.

Sương mù dày đặc, che khuất mọi thứ bên ngoài.

*

Trình Mỹ Trân đã về quê, hai người đương nhiên không cần phải ngủ chung nữa, nhưng phòng ngủ phụ vẫn chưa được dọn dẹp, Tần Lễ Tinh khoanh tay nói: "Tôi thấy cô cũng đừng dọn nữa, hai hôm nữa bà nội lại lên, lúc đó lại chuyển đồ thêm một lần nữa à?"

Bây giờ anh và Ngu Mãn đã kết hôn, người già chắc chắn mong muốn con cháu ở bên cạnh nhiều hơn, tuy bà không nói ra miệng, nhưng hai ngày nay ở đây, bà thực sự rất vui.

Hơn nữa, hôm nay chắc Ngu Mãn cũng mệt mỏi cả ngày rồi, từ nhỏ anh đã là cậu ấm được nuông chiều, không biết dọn dẹp phòng ốc.

Lúc đề nghị, anh còn sợ Ngu Mãn không đồng ý, dù sao người này có thể thản nhiên chọn ngủ dưới đất thì cũng đủ biết tính cách cô thế nào.

Nhưng ngoài dự đoán, Ngu Mãn lại đồng ý: "Được, vậy tôi đi tắm trước đây."

Tần Lễ Tinh ừm một tiếng: "Ừm, cô đi đi."

Ngu Mãn cầm đồ ngủ đi ra phòng tắm bên ngoài, Tần Lễ Tinh gãi đầu, lúc nãy trên xe anh đã nói những lời trái với lòng mình.

Thực ra anh rất muốn biết.

Từ nhỏ đến lớn, anh cũng có không ít giáo viên, nhưng hình ảnh mỗi người thầy người cô giờ đây trong đầu anh đều đã mờ nhạt.

Nhìn Ngu Mãn lúc nãy ở phòng cấp cứu, có thể thấy người cô giáo này rất quan trọng với cô.

Giáo viên cấp ba sao?

Nói đi cũng phải nói lại, Ngu Mãn chỉ thỉnh thoảng nhắc đến chuyện học đại học ở Sương Thành, hình như chưa từng nói đến thông tin về trường cấp ba.

Cô học cấp ba ở đâu?

Trước khi được tìm về, cô sống ở nơi nào?

Trong đầu Tần Lễ Tinh nảy ra hết câu hỏi này đến câu hỏi khác, đây là lần đầu tiên anh tò mò về một người như vậy.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com