Rèm Ước Nguyện

Chương 3



5.

Tôi phải công nhận, anh chàng Trần Cảnh An này dạy học đúng là có bài bản thật.

Nhưng mà... cao cấp toán học á? Không hiểu thì vẫn là không hiểu thôi!

Tôi chăm chăm nhìn con chim ngoài cửa sổ, đếm đến lần thứ 72 nó đáp xuống lan can thì…

Bốp!

Một cú gõ bút lên đầu khiến tôi choáng váng.

“Nghe hiểu chưa?”

Não vẫn mơ màng, nhưng tôi chẳng ngại gật đầu lia lịa.

“Được rồi, vậy em nhắc lại trình tự giải lúc nãy xem nào.”

Nhìn vào đống công thức chi chít trên giấy, tôi gãi đầu đến mức muốn hói.

“Ờm... hay là mình bỏ qua bài này được không anh?”

Anh không nói gì.

“Hay... em bù lại cái gì đó cho anh nha?”

Trần Cảnh An vẫn giữ nguyên biểu cảm cạn lời.

Trong thế giới của tôi, im lặng chính là đồng ý.

Thế là tôi lập tức ôm lấy mặt anh, chụt chụt hôn hai cái.

Anh khựng lại, sau đó khẽ cong môi cười, trông có vẻ rất hưởng thụ.

Tôi thấy có lời, liền hí hửng cười theo.

Cho đến khi nghe anh chậm rãi nói: “Không được. Nhìn lại đề đi, nghĩ kỹ xem, anh dạy em giải rồi mà.”

Đồ thầy giáo m.á.u lạnh!

Tôi học đến đau đầu, nhân lúc anh không để ý thì lén trốn vào nhà vệ sinh.

Theo một nghiên cứu mà ai cũng nghi ngờ, người ta bảo ngồi xổm sẽ giúp suy nghĩ thông hơn.

Thế là tôi vừa kẹp giấy dưới nách, vừa gõ tin nhắn lách cách chửi cửa hàng đã bán cái rèm ước nguyện dỏm hôm nọ.

Tự dỗ mình một hồi lâu mới lấy lại được dũng khí để bước ra tiếp tục cuộc tra tấn mang tên “cao số”.

Nhưng bất ngờ là lúc tôi ra, Trần Cảnh An lại không còn ngồi ở chỗ nữa.

Chỉ thấy chiếc điện thoại anh để lại trên bàn vẫn sáng màn hình.

Một tin nhắn vừa bật ra:【Cưng ơi, mắng anh cũng được~ Anh ~ xin ~ lỗi ~ mà~】

...?

Chẳng phải đây chính là tin nhắn tôi vừa gửi cho shop lúc nãy sao?

Khoan đã…

Lẽ nào cái rèm ước nguyện đó là anh bán cho tôi?

Tức là từ đầu đến cuối, tất cả là do anh bày trò?!

Nhưng... anh gài tôi làm gì chứ?

Một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng.

Tôi quay phắt lại và thấy Trần Cảnh An đang đứng ngay phía sau.

Còn tôi, trong tay vẫn đang cầm điện thoại của anh.

“Anh gạt em?”

“Em không cần anh nữa sao?”

Hai câu hỏi vang lên cùng lúc.

Anh nhìn tôi hai giây, rồi xoay người bỏ chạy.

6.

Trần Cảnh An biến mất khỏi cuộc sống của tôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Anh vẫn gửi video giảng bài mỗi ngày, thậm chí không quên chào buổi sáng, chúc ngủ ngon, nhắc tôi trời mưa nhớ mang ô, trời lạnh phải mặc ấm…

Nhưng tuyệt nhiên không xuất hiện trước mặt tôi.

Dù vậy, tôi vẫn có cách để bắt anh hiện thân.

Buổi tối hôm đó, tôi gửi ba cái bao lì xì vào group ký túc xá, nhờ mấy nhỏ bạn đi chơi hết.

Còn lại một mình trong phòng, tôi khóa kỹ cửa sổ và cửa chính, chuẩn bị kế hoạch “bắt ma nhốt lồng”.

Cái rèm ước nguyện ấy có một nhược điểm c.h.ế.t người: tôi có thể gọi anh đến bất kỳ lúc nào, nhưng việc anh rời đi lại là do anh tự quyết.

Cho nên muốn chắc chắn anh không trốn thoát được, thì chỉ còn cách giữ anh lại bằng mọi giá.

Trần Cảnh An là điển hình của kiểu người ISTJ: sống có kế hoạch, thậm chí giờ tắm cũng cố định - 9 giờ tối mỗi ngày.

9 giờ 2 phút, đoán là anh vừa cởi đồ xong, tôi chắp tay trước ngực, lập tức khấn nguyện.

Sau đó xoay xoay cổ tay, chỉnh lại tư thế, ngồi chờ anh xuất hiện.

Ba giây sau, Trần Cảnh An toàn thân trần như nhộng mà hiện ra.

Khi nhìn thấy tôi, anh khựng lại, sau đó mặt đỏ như cà chua, hai tay luýnh quýnh không biết che trên hay dưới.

Phản xạ xong liền toan chạy.

Ngay trước khi anh kịp biến mất, tôi vươn tay ra, chuẩn xác tóm lấy thứ cần tóm.

“Em…”

Anh đứng sát tôi, lông mi run nhẹ, sắc hồng lan nhanh khắp má, đến cả vành tai cũng ửng đỏ.

“Hứa Uyển Uyển!!!”

Anh nghiến răng, tay siết lấy cổ tay tôi, ghé sát tai tôi, gằn giọng: “Em có biết xấu hổ không hả?”

“Buông tay ra mau!”

Gió lùa qua cửa ban công, phát ra tiếng cọt kẹt, còn tôi thì cảm nhận rõ thứ trong tay đang run rẩy và... nóng ran.

🍀 Mấy bà yêu thương thì Follow kênh Cám tại FB: "Cam Sắc Cám" và "Đại Bản Danh Nhà Cám" nha 💗

“Hứa Uyển Uyển, em là đồ lưu manh à?”

Anh cứng ngắc cả người, gằn giọng: “Ý thức hoàn cảnh chút đi... ê, đừng bóp… đừng có làm bậy!”

Hừm.

Ai biểu trốn em? Tự chuốc lấy mà thôi.

“Giờ biết sợ rồi hả?”

“Hôm trước chạy nhanh lắm mà?”

“Nói! Rốt cuộc là chuyện gì? Không thì hôm nay đừng hòng yên với em!”

Tôi đắc ý, dùng thêm chút lực.

Khóe mắt Trần Cảnh An đỏ lên, khẽ rên một tiếng.

Anh nhìn tôi, ánh mắt cố nén nhịn, nhưng vẫn không hé miệng.

“Không nói đúng không?”

Tôi nắm lấy mép rèm giường, làm bộ kéo mạnh.

“Không khai là em kéo rèm đó nha. Anh biết mà, em từ trước đến giờ đều rất hào phóng, cái gì hay ho đều thích chia sẻ, để tụi bạn em cũng nhìn thử xem”

Hô hấp anh nặng hơn, toàn thân cứng đờ.

Nhưng khi tôi cúi đầu nhìn xuống thì…

Thứ trong tay…

Nó... cụp đầu xuống.

Mềm... rồi?

!!!

Trần Cảnh An giật tấm chăn bên cạnh, lập tức cuộn người lại, vùi đầu vào khuỷu tay.

“Anh... anh sao rồi? Em giỡn thôi, thật đó. Mấy đứa bạn em ra ngoài hết rồi, em không định cho tụi nó coi đâu. Em còn chưa nhìn đủ nữa là, sao nỡ chia sẻ chứ…”

Tôi hoảng hốt, vội vàng vỗ vai anh, rồi cúi người, ghé mặt nhìn từ dưới lên: “Nè... thật sự khóc rồi hả?”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com