“Ông không xem thường ư? Ngay cả tôi cũng phải muốn gọi anh ta là cậu chủ Vũ, ông mở miệng ra lại tên nhãi này, ngậm miệng vào cái lại là tên nhãi kia, cái này không được xem là xem thường vậy thì là cái gì?” Lý Khải Kiệt nhàn nhạt hỏi.
Một tiếng chất vấn này dọa đến nỗi trong nháy mắt Thi Tống Văn phải ngậm miệng lại, không còn dám giảo biện nữa.
“Tiếng xì xào!”
Chỉ trong một thoáng, toàn bộ mội người trong sân này, đều vang lên từng đợt âm thanh nghị luận, trò chuyện.
Lúc ấy Gia Cát Kiến Nguyên căn bản không tin tưởng, còn cảm thấy rằng Cao Phong cuồng vọng tự đại, chính mình chỉ là đang khoác lác mà thôi.
Mà bây giờ khi Lý Khải Kiệt tự mình tìm đến, xác nhận chuyện này, rốt cuộc cũng không ai dám can đảm hoài nghi nửa phần.
Mặc dù cái tên gọi Cao Vũ này không có danh tiếng gì ở kinh đô Hà Nội nhưng sau lưng anh ta có nhiều mối quan hệ như vậy, quả thật là cực kỳ khủng bố nha!
“Cậu chủ Jackson, do tôi không biết cậu chủ Vũ đây là bạn bè của anh, trước đó có thể đón tiếp còn chưa chu đáo, xin anh hãy tha lỗi!”
Gia Cát Kiến Nguyên cũng là nhân vật thành tinh ở trong kinh đô này, nhìn thấy một màn như thế này, liền vội vàng chủ động đi bồi tội.
“Không có việc gì, ông chủ Gia Cát, tôi đã nói đây chỉ là ân oán cá nhân, lại quấy rầy đến bữa tiệc mừng thọ của dòng họ Gia Cát, tôi đây còn xin ông đừng khiển trách.” Một lời nói xã giao này của Cao Phong lần nữa khiến cho trong lòng của Gia Cát Kiến Nguyên rất dễ chịu, thoải mái.
“Được rồi, được rồi. Vậy chúng ta tranh thủ thời gian ngồi xuống, bữa tiệc mừng thọ cũng sắp bắt đầu rồi, tôi liền lập tức đi mời ông cụ ra đây.”