Câu nói cuối cùng của Lý Hạng khiến tim Hà Gia Vân run lên. Cô đứng yên tại chỗ, vẻ mặt hoang mang nhìn anh, nhất thời chưa thể hoàn hồn.
Một lúc lâu sau Hà Gia Vân mới lên tiếng: “Nhưng mà...”
“Không nhưng nhị gì cả.” Lý Hạng cụp mắt nhìn cô, giọng nói trầm xuống, “Gia Vân, em chỉ có hai lựa chọn thôi.”
Lần này anh không cho cô cơ hội suy nghĩ hay do dự nữa.
Lý Hạng muốn ép cô một phen: “Hoặc là muốn, hoặc là không muốn?”
Hà Gia Vân run run mí mắt, ngước lên nhìn anh: “Nếu em nói không muốn, vậy có phải chúng ta...”
“Đúng vậy.” Không đợi cô nói hết câu, Lý Hạng đã tàn nhẫn tiếp lời, “Chúng ta sẽ không còn thân mật như trước. Có lẽ cũng không còn thường xuyên liên lạc nữa.”
Lý Hạng có chuyện gì cũng chẳng tìm Hà Gia Vân trước tiên, tương tự như vậy, Hà Gia Vân có chuyện gì anh cũng chưa chắc đã đến ngay.
Hà Gia Vân nghẹn lời, chìm vào im lặng.
Lý Hạng nhìn cô: “Câu hỏi này khó trả lời đến vậy sao?” Anh gặng hỏi, “Nếu em cảm thấy khó xử hoặc không muốn, em cứ từ chối thẳng...”
Còn chưa nói hết câu ‘anh sẽ không giận đâu’, Hà Gia Vân đã hỏi: “Chỉ có thể như vậy thôi sao?”
Lý Hạng: “Phải.” Anh trầm giọng nói, “Em suy nghĩ kỹ rồi trả lời anh.”
Hà Gia Vân hiểu ra, nhìn thẳng vào mắt Lý Hạng.
Một lúc lâu sau cô mới mở miệng nói: “Được.”
Hô hấp của Lý Hạng thoáng chậm lại, anh khàn giọng hỏi: “Được cái gì?”
Anh cho rằng cô đang từ chối mình, chữ “được” của cô là chỉ việc hai người sau này không còn liên lạc nữa.
“...Em đồng ý với anh.” Hà Gia Vân cũng không ngờ Lý Hạng lại hiểu lầm ý mình, cô bối rối nhìn anh, “Anh đừng hối hận.”
Vì đã yêu một người bạn gái “nguy hiểm” như em.”
Lý Hạng ngẩn người.
Khoảng nửa phút sau anh mới hoàn hồn lại, mừng rỡ nói: “Em đồng ý rồi sao?”
Thấy anh như vậy, Hà Gia Vân có chút buồn bực nói: “Anh không hy vọng em...”
Chưa đợi cô nói hết câu, Lý Hạng đã kéo cô vào lòng, không dám tin xác nhận lại với cô: “Là thật sao?”
Hà Gia Vân: “...”
Cô vốn định đáp trả Lý Hạng vài câu, nhưng nhìn thấy vẻ mặt vui mừng của anh lúc này, cô lại có chút không đành lòng.
Cô biết tại sao Lý Hạng lại bất an đến vậy, cần phải xác nhận đi xác nhận lại với mình nhiều lần.
“...Ừm.” Hà Gia Vân mím môi, “Anh đừng hối hận đấy.”
Lý Hạng: “Trong từ điển của anh không có hai chữ đó.”
Hà Gia Vân “ồ” một tiếng, cố ý nói: “Vậy trong từ điển của anh có những chữ nào?”
“Hà Gia Vân.” Lý Hạng nói.
Hà Gia Vân nhất thời không phản ứng kịp: “Gì cơ?”
“Trong từ điển của anh có ba chữ Hà Gia Vân.” Lý Hạng nói từng chữ một.
Từ khi cô sinh ra, anh đã ghi nhớ ba chữ này.
Hà Gia Vân không khỏi ngẩn người: “Lý Hạng.”
Lý Hạng cụp mắt: “Hửm?”
Ánh mắt hai người chạm nhau, im lặng đối điện nhau.
Cảm xúc như tràn ra khỏi đôi mắt, hai con người vừa mới bày tỏ lòng mình đều có chút xao động khó tả thành lời.
Hà Gia Vân mở miệng muốn nói gì đó, nhưng lại chưa nghĩ ra nên nói gì.
Đang lúc cô định mở miệng, Lý Hạng đã cúi đầu cọ nhẹ vào má cô, khàn giọng nói: “Em lạnh không?”
Hà Gia Vân vô thức lắc đầu: “Không lạnh, sao vậy?”
Vừa dứt lời, Lý Hạng đã không chờ được mà hôn lên môi cô. Hơi thở ấp áp bất ngờ phả vào mặt, cảm nhận được sự mềm mại trên môi, tim Hà Gia Vân đập như nổi trống.
Cơ thể cô cứng đờ, có chút luống cuống.
Lý Hạng dừng lại trên môi cô vài giây, khẽ cắn nhẹ một cái rồi trầm giọng nói: “Sao em ngẩn ra vậy?”
Hà Gia Vân nghẹn lời, vừa định mở miệng phản bác thì con người giảo hoạt kia đã thừa cơ xông vào, làm chuyện từ lâu đã muốn làm.
Sau khi hoàn hồn, Hà Gia Vân mới nhận ra vì sao Lý Hạng lại hỏi cô có lạnh không. Nếu lạnh thì nụ hôn của họ sẽ diễn ra trong nhà, nếu không lạnh thì anh muốn hôn ngay ngoài cửa.
Lý Hạng không hôn Hà Gia Vân quá lâu. Anh sợ cô khó thở, lo lắng cô không thở được.
Nhưng hôm nay như vậy đối với anh là quá đủ rồi.
Sau khi tách nhau ra, hơi thở dồn dập của Lý Hạng phả hết lên mặt Hà Gia Vân. Anh nhẹ nhàng nhéo vành tai cô, nhìn chúng dần ửng hồng, trầm giọng nói: “Gia Vân, chúc mừng em nhé, ước mơ tuổi mười tám đã thành hiện thực rồi.”
Hà Gia Vân: “?”
Cô ngẩn người, ngước lên nhìn Lý Hạng: “Gì cơ?”
Cô của năm mười tám tuổi đã ước nguyện gì sao? Ngày càng xinh đẹp hay là thế nào, sao cô không có ấn tượng gì cả nhỉ?
Lý Hạng nhướng mày, úp úp mở mở nói: “Tìm được bạn trai.”
Hà Gia Vân: “......”
Cô khẽ chớp mắt, tìm lại trong ký ức xa xôi.
Hình như vào lễ trưởng thành năm mười tám tuổi cô thật sự đã ước là muốn có một người bạn trai đẹp trai, đối xử tốt với mình, vô cùng yêu thương mình.
“...”
Nhớ lại chuyện này, Hà Gia Vân có chút ngượng ngùng nói: “Sao anh vẫn còn nhớ vậy?”
Lý Hạng cụp mắt, nghiêm túc trả lời cô: “Bởi vì anh đã muốn rất nhiều năm rồi.”
Bỗng chốc, Hà Gia Vân không biết nên nói gì cho phải.
Trong lúc im lặng, cô kiễng chân, giơ tay chủ động vòng tay qua cổ Lý Hạng, hôn lên môi anh.
Hà Gia Vân và Lý Hạng về đến nhà vẫn chưa muộn, nhưng lúc vào nhà thì xung quanh đã tối đen. Cô cảm thấy tay chân mình lạnh toát. Sau khi vào nhà bèn nhờ Lý Hạng sưởi ấm tay cho mình như mọi khi.
Lý Hạng tự biết đuối lý, vui vẻ làm theo lời cô.
Ủ ấm tay xong, Hà Gia Vân đưa tay chọc vào cánh tay Lý Hạng.
“Không phải.” Hà Gia Vân nghẹn lời, vừa định nói mình đâu phải heo thì bụng đã réo in ỏi.
Trong lúc nhất thời, Hà Gia Vân vô cùng xấu hổ.
Nhìn nhau vài giây, Lý Hạng cười nhẹ một tiếng: “Em muốn ăn gì?”
“Gì cũng được.” Hà Gia Vân không kén chọn, “Anh làm gì em cũng ăn.”
Lý Hạng ừ một tiếng, đứng dậy khỏi ghế sofa, “Anh đi vào bếp.”
Hà Gia Vân gật đầu.
Nhìn Lý Hạng đi vào bếp, Hà Gia Vân lặng lẽ véo cánh tay mình.
Không phải là mơ. Tất cả những gì đang xảy ra đều là thật. Cô và Lý Hạng đã hôn nhau, bọn họ đã ở bên nhau, bọn họ sắp bắt đầu mối quan hệ yêu đương rồi.
Trong đầu Hà Gia Vân không ngừng vang vọng những câu nói này, não bộ rất hưng phấn, cơ thể cũng vậy.
Cô nhìn về phía nhà bếp, thấy bóng lưng Lý Hạng đang đứng trước tủ lạnh chăm chú nghiên cứu xem lát nữa sẽ làm món gì ngon cho cô.
Nhìn chằm chằm một lúc, Hà Gia Vân lấy điện thoại ra nhắn tin cho Lâm Vụ một câu.
Không biết Lâm Vụ đang bận hay đang làm gì mà chưa trả lời cô ngay.
Đột nhiên Hà Gia Vân cảm thấy hơi chán. Cô ngồi trên ghế sofa thêm vài phút, không nhịn được đứng dậy đi đến cửa nhà bếp.
Nghe thấy tiếng bước chân, Lý Hạng nghiêng đầu: “Nếu không đợi được thì trong tủ bên ngoài có đồ ăn vặt đấy.”
Đồ ăn vặt đã mua hơn một tháng rồi, từ đợt anh cùng Hà Gia Vân đi siêu thị lần trước.
Hà Gia Vân: “...Không đến mức đợi không được.”
Cô đảo mắt nhìn quanh nhà bếp, mím môi hỏi: “Có cần em giúp gì không?”
Lý Hạng: “Gì cơ?”
Anh dùng ánh mắt khó hiểu nhìn Hà Gia Vân, Hà Gia Vân nhất thời có chút chột dạ.
Trước đây cô thật sự chưa bao giờ vào bếp giúp anh, nhưng trước đây chẳng phải hai người có quan hệ khác sao? Bây giờ cô là bạn gái của Lý Hạng rồi, phải chu đáo với bạn trai một chút chứ.
Nghĩ vậy, Hà Gia Vân liếc nhìn Lý Hạng: “...Vậy anh cần hay không cần?”
“Không cần.” Lý Hạng phản ứng lại, bật cười.
Hà Gia Vân phồng má, chậm rãi “ồ” một tiếng.
Nhận ra sự buồn bực của cô, Lý Hạng im lặng một lúc rồi nói: “Không cần phụ bếp, nhưng có chuyện khác cần em giúp.”
Hà Gia Vân ngạc nhiên: “Chuyện gì?”
Cô còn có thể giúp Lý Hạng việc gì nữa sao?
Lý Hạng: “Ở đây bầu bạn với anh.”
“.....”
Nghe rõ lời Lý Hạng, Hà Gia Vân cong môi cười, kiêu ngạo nói: “Cũng được.”
Cô nhìn Lý Hạng: “Bây giờ chắc là anh không muốn rời xa em một giây nào đúng không?”
Lý Hạng thẳng thắn thừa nhận: “Đúng vậy.”
“Vậy trước đây anh còn....” Hà Gia Vân có chút tức giận nói, “Ngắt liên lạc với em lâu như thế.”
Bọn họ chưa bao giờ ngắt liên lạc với nhau lâu như vừa rồi.
Nghĩ đến khoảng thời gian trước mình sống trong ấm ức, Hà Gia Vân lại muốn tính sổ với Lý Hạng.
Nghe vậy, Lý Hạng nhanh chóng nhận lỗi: “Anh xin lỗi.”
Hà Gia Vân liếc anh: “Chỉ vậy thôi sao?”
Lý Hạng bật cười, nói: “Anh có mua quà cho em đấy.”
Hà Gia Vân nhướn mày, vội vàng hỏi: “Ở đâu?”
Lý Hạng: “Hai chiếc vali ở trong phòng khách.”
Sau khi anh đến bệnh viện thì hành lý đã được người khác đưa về nhà trước.
Hà Gia Vân: “Anh mua gì vậy?”
Lý Hạng: “Em đi xem đi.”
Hà Gia Vân không khách sáo với anh, lập tức đi lục hành lý của anh.
Mỗi lần Lý Hạng ra ngoài đều sẽ mua quà cho cô. Mỗi lần mua đều là những thứ Hà Gia Vân thích. Có những món đắt tiền cũng có những món rẻ tiền, còn có rất nhiều thứ kỳ lạ.
Hà Gia Vân chọn rất chuẩn, cô tùy ý mở một chiếc vali, bên trong đều là quà Lý Hạng mua cho cô. Có đồ ăn vặt đặc sản địa phương, đồ trang trí, còn có một vài nhãn hiệu trang sức và mũ các thứ mà cô đã thích từ trước.
Hà Gia Vân lấy hết chúng ra thử một lượt.
“Lý Hạng.” Cô gọi người trong bếp.
Lý Hạng đi ra: “Sao thế?”
Hà Gia Vân đội chiếc mũ anh mua cho cô, khóe mắt cong cong hỏi: “Thế nào?”
Lý Hạng cong môi nói: “Đẹp.”
Hà Gia Vân cười rạng rỡ, đứng dậy đi soi gương: “Em cũng thấy vậy.”
Tay trái của Lý Hạng đang bị khâu nên chỉ chuẩn bị bữa tối là hai bát mì đơn giản.
Nhưng Hà Gia Vân không chê.
Một năm đổ lại đây Lý Hạng đã tập nấu ăn, tay nghề của anh dần được nâng cao, dù chỉ là món mì đơn giản nhưng hương vị cũng rất ngon.
Hà Gia Vân nể mặt ăn hết bát mì.
Ăn xong, Lý Hạng định dọn dẹp thì bị Hà Gia Vân ngăn lại.
“Anh là người bị thương, nấu mì đã là quá đủ rồi.” Hà Gia Vân nhìn Lý Hạng, “Em chỉ rửa hai cái bát thôi, em còn không thấy ngại thì sao anh phải ngăn cản?”
Lý Hạng im lặng giây lát rồi nhìn cô nói, “Anh sợ em làm vỡ bát.”
Hà Gia Vân nghẹn lời, trừng mắt nhìn anh, không có chút uy hiếp nào hỏi: “Lý Hạng, anh muốn chia tay ngay ngày đầu tiên yêu đương đúng không?”
Lý Hạng rất thành thật: “Anh không có ý đó.”
Hà Gia Vân khẽ hứ một tiếng: “Em không làm vỡ đâu, em sẽ cẩn thận mà.”
Cô cúi đầu nhìn hai cái bát ăn mì tối nay, là một bộ đồ dùng nhà bếp cô rất thích, cũng là thứ cô mua tặng Lý Hạng khi anh chuyển nhà.
Anh giữ gìn rất cẩn thận, chỉ mới đem ra dùng gần đây.
Nghĩ đến chi tiết từng bị mình bỏ qua này, Hà Gia Vân khẽ nói: “Yên tâm đi, em không đến nỗi rửa hai cái bát cũng không xong đâu.”
Cô biết anh trân trọng tấm lòng của cô.
Lý Hạng ừ một tiếng: “Được.”
Anh cùng cô đi về phía nhà bếp, “Nhớ đeo găng tay vào rửa nhé.”
Hà Gia Vân: “Em biết rồi.”
Đeo găng tay vào, Hà Gia Vân rửa bát dưới sự quan sát của Lý Hạng.
Cô làm rất chậm rãi, đúng thật là không quen cho lắm.
Lý Hạng định nói hay là để anh làm thì chuông điện thoại trong phòng khách vang lên.
Anh vừa chuẩn bị quay người đi nghe, Hà Gia Vân đột nhiên kêu lên một tiếng, ngay sau đó là tiếng bát vỡ vang lên.
Lý Hạng dừng bước, vội vàng đi đến bên cạnh Hà Gia Vân rồi kéo cô ra, lo lắng hỏi: “Có bị thương không?”
Hà Gia Vân: “Không.”
Cô nhìn Lý Hạng với vẻ mặt đáng thương, áy náy nói: “Lý Hạng, em thật sự không cố ý.”
Tại nó trơn quá.
Lý Hạng ngẩn người, giơ tay búng nhẹ trán cô: “Anh biết, anh không giận.”
Hà Gia Vân: “Nhưng em cảm thấy rất mất mặt.”
Cô vừa mới hùng hồn nói mình không đến nỗi rửa hai cái bát cũng không xong, vậy mà bây giờ lại bị vả mặt bốp bốp.
Nghe cô nói vậy, Lý Hạng không nhịn được cười: “Vỡ cho may mắn.”
Anh nhìn Hà Gia Vân: “Không sao đâu, anh không chê cười em.”
Hà Gia Vân: “Em đúng là đồ ngốc.”
“Hửm?” Lý Hạng nghiêng đầu, “Ngốc chỗ nào?”
Anh cúi người nhặt những mảnh vỡ trên mặt đất, giọng nói mang theo ý cười: “Em gái Gia Vân, em đừng nói bạn gái anh như thế chứ.”