Hà Gia Vân nhìn bóng dáng quen thuộc đã ăn sâu bén rễ trong tâm trí cô trước mắt, nhất thời không nói nên lời.
Câu nói của Lý Hạng hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của cô, cô chưa từng nghĩ anh sẽ hỏi như vậy. Hoặc nói đúng hơn là cô không ngờ anh lại hỏi thẳng thắn và đột ngột như thế. Cô hoàn toàn chưa chuẩn bị tinh thần.
Cẩn thận suy ngẫm lại, Hà Gia Vân mơ hồ biết được nguyên nhân vì sao hôm nay tâm trạng của anh thay đổi 360 độ như thế.
Im lặng một lúc, Hà Gia Vân khẽ chớp mắt, mím môi ngập ngừng nói: “Gì vậy? Em có gì mà không...”
Hai chữ “dám hỏi” cứ quanh quẩn bên miệng nhưng không sao thốt ra được.
Lý Hạng cụp mắt nhìn cô, chờ đợi cô nói.
“Không gì?” Nhận thấy sự ngập ngừng của cô, Lý Hạng hỏi dồn.
Hà Gia Vân nghẹn lời: “...Không có gì cả.” Cô tránh mắt của Lý Hạng, gượng gạo đổi chủ đề này, “Anh về lúc mấy giờ?”
Lý Hạng không nói gì.
Hà Gia Vân nghiêng đầu nhìn anh, bỗng nhiên chạm phải đôi mắt sâu thẳm u tối của anh. Khoảnh khắc đó cô cảm thấy khó thở, vừa chột dạ vừa phát hiện tim đập nhanh bất thường.
Một lúc lâu sau, ngay khi Hà Gia Vân tưởng rằng Lý Hạng sẽ không trả lời mình, Lý Hạng cuối cùng cũng lên tiếng: “Khoảng bảy giờ.”
“?” Hà Gia Vân sững người, “Bảy giờ?”
Bọn họ về đến nhà đã là sáu giờ bốn mươi rồi.
Bảy giờ, vậy chẳng phải cô vừa về nhà không lâu thì anh đã quay lại đây sao.
“Anh không ăn cơm ở nhà à?” Hà Gia Vân hỏi.
Cô cứ nghĩ Lý Hạng ít nhất sẽ ở lại ăn hết bữa cơm đó.
Hà Gia Vân thử nhớ lại, phát hiện mình quả thật không nhớ rõ lúc rời khỏi nhà, xe của Lý Hạng còn ở trong sân nhà họ Lý hay không.
Lý Hạng ừ một tiếng.
Hà Gia Vân im lặng giây lát, vô thức mở miệng: “Tại......”
Có những chuyện không thể hỏi thành lời.
Mà cô cũng đã đoán được lý do vì sao Lý Hạng không ăn cơm ở nhà. Cô không ngốc, ngược lại còn khá nhạy cảm.
Lý Hạng nhướng mắt nhìn cô, khẽ nhếch môi: “Hửm?”
Anh dường như đang hỏi — Em biết rõ còn cố hỏi?
“...Không có gì.” Hà Gia Vân vừa nhát gan lại sợ hãi, cô cụp mắt, mím môi, “Vậy anh về rồi đã ăn gì chưa?”
Lý Hạng khẽ nâng cằm, chỉ vào chai rượu trên bàn tròn: “Đang ăn đây.”
“....” Hà Gia Vân cúi đầu nhìn, trợn tròn mắt, “Rượu mà ăn được sao?”
Lý Hạng trở nên không lý lẽ, “Sao lại không thể?”
Hà Gia Vân á khẩu không trả lời được, lập tức lấy điện thoại ra định gọi đồ ăn ngoài cho anh: “Anh muốn ăn gì?”
Lý Hạng: “Anh không đói.”
Hà Gia Vân cau mày, “Sao lại không đói?”
Anh là một người đàn ông trưởng thành, làm việc cả buổi chiều, đến tối không lý nào lại không đói.
Lý Hạng nhẹ giọng nói: “Không cần gọi.”
Hà Gia Vân liếc nhìn anh, lẩm bẩm: “Anh không nói là em sẽ gọi theo khẩu vị trước đây của anh đấy nhé.”
Lý Hạng không đáp lời.
Hà Gia Vân khẽ ngước mắt, “Em gọi——”
Cô còn chưa đặt hàng, Lý Hạng đã đưa tay ấn điện thoại của cô xuống.
Hà Gia Vân ngạc nhiên, ngước mắt nhìn người đang cúi người về phía mình: “Anh làm gì vậy?”
Lý Hạng khép hờ mắt, hơi thở ấm áp mang theo mùi rượu nhàn nhạt phả lên mặt cô: “Hà Gia Vân.”
Ánh mắt anh nhìn thẳng vào cô, trong con ngươi đen trắng rõ ràng là bóng hình của cô.
Hà Gia Vân ngửa mặt lên nhìn anh, hàng mi khẽ run rẩy, “Sao?”
“Em còn muốn trốn tránh đến bao giờ?” Lý Hạng khàn giọng hỏi.
Vẻ mặt Hà Gia Vân cứng đờ: “Em...em không biết anh đang nói gì cả.”
“Đừng có giả ngốc.” Lý Hạng nhìn chằm chằm cô, yết hầu khẽ lăn, dường như đang mượn men say để nói ra những lời trước đây chưa từng nói, “Cho anh một thời hạn đi. Một năm, năm năm, hay là mười năm? Hay là em muốn chúng ta cứ mãi như vậy?”
Hà Gia Vân sửng sốt, trong lòng rối bời.
Lý Hạng cúi đầu, cách một chiếc bàn tròn nhẹ nhàng chạm trán vào trán cô: “Hay là em thật sự muốn chứng kiến anh đi xem mắt, hẹn hò, kết hôn với người khác?” Anh dừng lại giây lát rồi trầm giọng nói tiếp, “Thậm chí là sinh con.”
Hà Gia Vân đột ngột ngẩng đầu, đồng tử hơi co lại. Cô trừng mắt nhìn người trước mặt, không dám tin vào những gì mình vừa nghe. Lý Hạng vừa nói gì cơ?
“Em cứ suy nghĩ kỹ rồi trả lời anh.” Thấy cô ngây người, Lý Hạng đưa tay nhéo cằm cô, nói thêm một câu.
Nói xong câu đó, anh đứng thẳng người dậy bước vào nhà.
Hà Gia Vân không biết mình đã ngẩn người ở đó bao lâu, đến khi gió thổi khiến tay chân cô lạnh cóng, cô mới chợt bừng tỉnh.
Cô đưa tay véo mình một cái, xác định vừa rồi không phải là mơ, cũng không phải cảnh tượng do mình tưởng tượng ra, quay đầu nhìn vào trong nhà.
Trong nhà không có bóng người, Lý Hạng không biết đã đi đâu.
Hà Gia Vân chậm rãi chớp mắt, đầu óc có chút mơ màng.
Cô tiện tay cầm ly rượu Lý Hạng uống chưa hết trên bàn lên uống cạn một hơi, cố gắng khiến đầu óc tỉnh táo hơn một chút.
Nhưng lại phản tác dụng.
Một lát sau, Hà Gia Vân đứng dậy về nhà.
Lúc cô đi, Lý Hạng không xuất hiện.
Đến cửa sân, Hà Gia Vân không nhịn được quay đầu nhìn lại, vẫn không thấy bóng dáng quen thuộc đâu.
Cô ngẩn ngơ giây lát, thất vọng thở dài.
“...”
Trên lầu ba.
Nhìn bóng lưng dừng lại ở cửa nửa phút rồi không chút do dự rời đi, Lý Hạng bất lực thở dài.
Sau đêm đó, có gần một tuần Hà Gia Vân không gặp Lý Hạng, cũng không liên lạc với anh.
Đây có lẽ là khoảng thời gian dài nhất hai người không liên lạc với nhau.
Trước đây dù cô đi du lịch nước ngoài đến những nơi sóng yếu, cách một hai ngày họ cũng sẽ gọi một cuộc điện thoại, hoặc là mượn sóng vệ tinh gửi tin nhắn cho nhau.
Hôm nay, Hà Gia Vân lấy hết dũng khí đến công ty luật.
Đến công ty luật rồi mới biết Lý Hạng đi công tác.
Hà Gia Vân ngẩn người: “Đi khi nào?”
Lâm Vụ ngẩng đầu nhìn cô, kinh ngạc hỏi: “Cậu không biết à?”
Hà Gia Vân tủi thân ừ một tiếng: “Anh ấy không nói với tớ.”
Lâm Vụ sửng sốt, thấy vẻ mặt cô là lạ bèn đặt công việc trong tay xuống, đứng dậy khỏi ghế làm việc: “Sao vậy? Hai người... cãi nhau à?”
Chắc không phải đâu nhỉ.
Nghe Lâm Vụ hỏi vậy, Hà Gia Vân buồn bã lắc đầu: “Không có cãi nhau.”
Cãi nhau còn đỡ.
Cô biết nên làm thế nào để dỗ Lý Hạng sau khi hai người cãi nhau. Nhưng ngặt nỗi lần này họ không phải cãi nhau.
Lâm Vụ nhíu mày, kéo cô đến ghế sofa ngồi xuống: “Vậy là có chuyện gì?”
Tình huống của hai người này quá hiếm gặp. Lâm Vụ không khỏi lo lắng.
Hà Gia Vân bực bội liếc nhìn Lâm Vụ, không biết nên nói như thế nào.
Lâm Vụ nhướng mày: “Sao?”
Yên lặng giây lát, Hà Gia Vân tựa vào người bên cạnh: “Vụ Vụ.”
Lâm Vụ nghiêng đầu, loáng thoáng đoán được điều gì đó, đưa tay sờ đầu Hà Gia Vân, nhẹ giọng nói: “Tớ đây, chưa nghĩ ra nên nói thế nào à?”
“Hơi hơi.” Hà Gia Vân mím môi, khẽ nói, “Tớ như bây giờ có phải không hay lắm không?”
Lâm Vụ khựng lại: “Ai nói vậy?” Cô vội hỏi, “Có ai nói gì cậu à?”
“Không phải.” Hà Gia Vân thẳng thắn, “Tớ chỉ đang tự kiểm điểm lại bản thân, hình như tớ rất ích kỷ.”
“Gia Vân, cậu đừng nghĩ như vậy. Nếu cậu ích kỷ,” Lâm Vụ nhìn Hà Gia Vân, dừng lại mấy giây rồi nói tiếp, “Thì bây giờ cậu đã không thấy phiền não rồi.”
Lâm Vụ đại khái đã đoán được giữa Hà Gia Vân và Lý Hạng xảy ra mâu thuẫn, hoặc nói đúng hơn là hai người có quan điểm khác nhau về cùng một chuyện, đưa ra những quyết định khác nhau.
Lâm Vụ quen hai người từ thời đại học, chứng kiến cách hai người ở chung với nhau, cũng biết được Hà Gia Vân có nỗi khổ riêng, đồng thời cũng hiểu rõ tình cảm của Lý Hạng dành cho Hà Gia Vân.
Bao nhiêu năm trôi qua giữa hai người luôn tồn tại một lớp cửa sổ giấy mỏng manh, dè dặt mà cẩn thận. Hà Gia Vân không dám tiến lên, Lý Hạng cũng không dám ép cô. Hai người đều biết một khi lớp cửa sổ giấy này bị chọc thủng, bọn họ sẽ không thể quay lại như trước đây.
Đồng thời, tiến thêm một bước cũng không tốt hơn hiện tại.
Nếu tốt hơn, bọn họ đã không trì hoãn đến bây giờ.
Nghe Lâm Vụ nói vậy, Hà Gia Vân chậm rãi lắc đầu, vùi đầu vào cánh tay Lâm Vụ cọ tới cọ lui: “Không phải vậy đâu.”
Nếu cô không ích kỷ thì mấy hôm trước khi nghe Lý Hạng gặng hỏi, cô đã có thể đưa ra câu trả lời.
Nhưng cô lại không làm vậy.
Hà Gia Vân không có cách nào nói với Lý Hạng rằng cho dù anh đi xem mắt, yêu đương kết hôn hay sinh con đều không sao cả.
Cô từng hình dung rất nhiều lần cảnh anh hẹn hò với những cô gái khác, sau đó mình dần dần rời khỏi cuộc sống của anh.
Mỗi lần nghĩ đến là Hà Gia Vân lại cảm thấy lồng ngực trướng đau, căng tức, khó chịu đến mức cô không thở nổi.
Cũng chính lúc này, Hà Gia Vân lại cảm thấy mình thật ích kỷ, hết sức ích kỷ. Bản thân mình không thể ở bên cạnh Lý Hạng, tại sao khi nghĩ đến người khác ở bên cạnh anh, cô lại không vui như vậy?
Đáng lẽ cô phải vui mới đúng.
“Gia Vân.” Lâm Vụ hiếm khi thấy cô như vậy, chợt nhớ đến lần trước bọn họ uống rượu, Hà Gia Vân từng nghẹn ngào nói rằng cô không thể yêu Lý Hạng, bởi vì cô có bệnh.
Cô không chắc bệnh tim của mình khi nào sẽ tái phát, không chắc mình có thể sống đến khi nào.
Nghĩ đến đây, Lâm Vụ có chút đau lòng. Cô khẽ thở dài, nhẹ nhàng vuốt ve đầu Hà Gia Vân.
Nói nhiều cũng vô ích, việc Lâm Vụ có thể làm chỉ là ở bên cạnh an ủi bạn mình.
Trong văn phòng yên tĩnh hồi lâu, Lâm Vụ nhẹ giọng nói: “Gia Vân, tớ biết cậu nghĩ gì trong lòng, tớ nghĩ Lý Hạng cũng hiểu. Nhưng mà...” Cô nhìn Hà Gia Vân, “Giống như cậu đã khuyên tớ trước đây vậy, có rất nhiều chuyện phải thử mới biết được, lỡ như tốt đẹp thì sao?”
Lâm Vụ nói với Hà Gia Vân: “Gia Vân của chúng ta tốt như vậy, ông trời sẽ không nhẫn tâm đâu.”
Hà Gia Vân ngước mắt nhìn Lâm Vụ: “Nhưng lỡ như nó không tốt đẹp thì sao?”
Lâm Vụ nghẹn lời: “Tớ thấy...sống cho hiện tại là quan trọng nhất.” Cô nắm lấy tay Hà Gia Vân, truyền cho bạn mình sức mạnh, “Lý Hạng chắc chắn cũng nghĩ như vậy.”
Hà Gia Vân không nói gì.
Một lúc sau, cô mới nói: “Nhà anh ấy sắp xếp cho anh ấy đi xem mắt.”
Lâm Vụ ngẩn người, có chút kinh ngạc: “Lý Hạng đồng ý rồi?”
Hà Gia Vân lắc đầu: “Anh ấy chắc là không rõ tình hình.”
Cũng chính vì không biết nên Lý Hạng mới về nhà.
Nhưng Hà Gia Vân biết rõ, Lý Hạng và mình đều không còn trẻ nữa. Anh có thể trốn tránh một lần, hai lần...nhưng không thể trốn tránh mãi mãi.
Cho dù anh có thể, chú Lý cũng sẽ không cho phép.
Đương nhiên Lý Hạng cũng có thể giống như trước đây, giảm bớt số lần về nhà. Song Hà Gia Vân không muốn anh làm như vậy.
Cô không muốn Lý Hạng vì mình mà cãi nhau với bố mẹ. Bố mẹ anh không làm gì sai cả.
Lâm Vụ thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt.”
“Tốt chỗ nào?” Hà Gia Vân uể oải.
Lâm Vụ nhìn cô: “Cậu biết rõ còn hỏi.” Cô chọc khẽ cánh tay Gia Vân, nhỏ giọng nói, “Gia Vân, cậu vừa thông minh lại thấu đáo, có vài lời không cần người bên cạnh nói thì cậu cũng hiểu được.”
Lâm Vụ dịu dàng nói: “Trước đây cậu đột nhiên chạy ra ngoài chơi thường xuyên, biểu hiện ý tứ rõ ràng. Tớ biết cậu đang cố ý kéo dài khoảng cách giữa cậu và Lý Hạng, mà Lý Hạng chắc chắn cũng nhận ra.”
Chính vì vậy, Hà Gia Vân và Lý Hạng bao nhiêu năm qua mới luôn dậm chân tại chỗ.
Hà Gia Vân trốn tránh quá rõ ràng, Lý Hạng nhìn thấy tất cả, đương nhiên cũng sẽ không ép buộc cô.
Chỉ là vài năm trước là vài năm trước, bây giờ là bây giờ.
Vài năm trước tuổi tác cả hai còn nhỏ, Hà Gia Vân muốn chơi, muốn tự do, muốn thời gian, Lý Hạng đều cho cô hết.
Còn bây giờ, Lý Hạng rõ ràng không muốn tiếp tục chờ đợi như vậy nữa.
Có lẽ anh cũng đã nhận ra nếu bản thân cứ mãi không cho Hà Gia Vân một câu trả lời, cô sẽ mãi giả ngốc, mãi làm đà điểu.
Nghe vậy, Hà Gia Vân không lên tiếng.
Lâm Vụ cụp mắt nhìn cô: “Tiến lên hay lùi lại, cậu suy nghĩ kỹ rồi quyết định đi.”
Hà Gia Vân khẽ ngước mắt, mím môi nhìn Lâm Vụ: “Cậu thấy tớ nên tiến lên không?”
“Tớ không thể can thiệp vào suy nghĩ của cậu,” Lâm Vụ thẳng thắn, “Nhưng tớ thấy, Lý Hạng hy vọng cậu tiến lên.”
Hà Gia Vân im lặng.
Lâm Vụ nhẹ giọng nói: “Với Lý Hạng mà nói, bất kể thời gian dài ngắn ra sao, chỉ cần người đó là cậu thì anh ấy sẽ không hề hối tiếc.”
“Nhưng mà…” Hà Gia Vân buồn bã nói, “Nếu tớ rời đi, anh ấy biết phải làm sao đây?”
Cô quá hiểu Lý Hạng.
Nếu cô rời đi, Lý Hạng rất có thể sẽ đi cùng cô.
Lâm Vụ: “Không đâu.”
Hà Gia Vân sẽ không rời đi.
Lâm Vụ kiên định tin tưởng.
“Bác sĩ cũng nói chuyện này không ai biết trước được.” Hà Gia Vân cất giọng rất khẽ.
Lâm Vụ nghẹn lời, trong lòng thoáng thắt lại. Cô nghiêng đầu nhìn chằm chằm Hà Gia Vân, nhẫn tâm nói, “Cho dù chuyện không ai biết trước này có thể xảy ra, thì ít nhất anh ấy cũng đã có được một kỷ niệm đẹp, đúng không?”
Lâm Vụ khép mắt lại, đứng từ một góc độ khác khuyên giải Hà Gia Vân, lòng không nỡ nói: “Nhưng nếu hai người không bắt đầu, thì đến cả việc muốn hoài niệm cậu, anh ấy cũng chỉ có thể mang danh nghĩa bạn bè.”
Hà Gia Vân khựng lại, cô chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề mà Lâm Vụ nói.
Im lặng hồi lâu, Hà Gia Vân chậm rãi chớp mắt: “Vậy sao?”
Lâm Vụ: “...Tớ nghĩ là vậy.”
Hai người đang trò chuyện thì điện thoại của Lâm Vụ vang lên.
Nhìn thấy cuộc gọi của Hứa Yến Nhiên, Lâm Vụ có chút kinh ngạc, “Alo, Yến Nhiên…”
Chưa kịp để cô nói hết câu, Hứa Yến Nhiên đã vội vàng nói: “Vụ Vụ, bây giờ cậu có rảnh không? Đến bệnh viện một chuyến đi, Lý Hạng trên đường trở về thì gặp tai nạn xe, anh ấy không cho liên lạc với người nhà và Gia Vân, trợ lý của anh ấy cũng vào bệnh viện cùng rồi, chỉ có cậu qua được thôi…”
“Cậu nói gì?” Hà Gia Vân ngồi bên cạnh giật lấy điện thoại của Lâm Vụ, tim đập dữ dội, “Anh ấy có bị gì nghiêm trọng không?”
Hứa Yến Nhiên ngập ngừng: “Gia Vân?”
Hà Gia Vân vội vàng đứng dậy, nói: “Tớ đến đó ngay đây.”