Dưới tàng cây đa lớn che gió tránh mưa của trấn nhỏ, hai người sóng vai đứng cạnh nhau. Chàng trai trẻ đút một tay vào túi quần, mặt mày tuấn tú mang theo chút kiêu ngạo mà dù chỉ qua một bức ảnh cũ cũng có thể cảm nhận được. Đôi mắt anh rất đẹp, trong veo sáng rỡ, giữa hai đầu lông mày là vẻ sắc bén bức người xen lẫn một chút thiếu kiên nhẫn.
Cô gái đứng bên cạnh anh thì hoàn toàn khác biệt, cô buộc hai bím tóc đuôi ngựa cao, hai bên cài thêm hai chiếc kẹp tóc, khiến mái tóc càng thêm bồng bềnh xinh đẹp. Nụ cười của cô tươi tắn rạng rỡ, đôi mắt cong cong như hình lưỡi liềm hướng về phía máy ảnh, khóe môi nhếch lên, ngũ quan tuy vẫn chưa phát triển hoàn toàn nhưng trên khuôn mặt tươi trẻ ấy đã có sự tươi sáng và quyến rũ của một thiếu nữ.
Lâm Vụ ngơ ngác nhìn tấm ảnh trên tay, câu nói của Trần Trác lại vang vọng bên tai cô, ‘Anh và em’.
Đây chính là họ.
Là họ của rất nhiều năm về trước.
Đột nhiên một cảnh tượng xa xăm hiện lên trong tâm trí cô, nhưng trước khi cô kịp bắt lấy thì nó đã biến mất.
Lâm Vụ nhíu mày, nhìn chằm chằm vào bức ảnh.
Cô giơ tay nhẹ nhàng vuốt ve hai người trong ảnh, sau đó ngẩng đầu nhìn người trước mặt: “Anh... chúng ta thật sự đã từng gặp nhau sao?”
Trần Trác ngước mắt: “Không chỉ là gặp mặt.”
Lâm Vụ nghẹn lời, vẻ mặt đờ đẫn hỏi: “Sao trước đây anh không nói với em?”
“Anh cứ tưởng em chỉ đơn thuần không nhớ thôi.” Trần Trác thẳng thắn nói.
Hơn nữa anh cũng có lòng kiêu hãnh của riêng mình, cô đã quên anh hoàn toàn, nhưng anh lại không thể quên cô.
Mỗi lần Trần Trác nghĩ tới chuyện này là anh lại thấy khá buồn bực.
Lâm Vụ mất tập trung, lại cúi đầu nhìn bức ảnh trong tay, giọng nói có chút khàn khàn: “Đây là kỳ nghỉ hè năm em lên lớp 9 đúng không?”
Cô có ấn tượng với hai chiếc kẹp tóc trên đầu, là ngày đầu năm lớp 8 cô cùng bà nội đi chợ mua đồ, bà nội mua tặng cô làm quà năm mới. Lâm Vụ chỉ đeo vào ngày Tết và những lúc đi thăm họ hàng, còn những lúc khác cô không nỡ đeo, nên cất kỹ trong hộp sắt nhỏ của mình.
Cô không nhớ rõ tại sao ngày chụp ảnh với Trần Trác cô lại đeo nó.
Trần Trác cụp mắt nói: “Ừ.”
“Sao anh lại đến trấn nhỏ?” Lâm Vụ ngạc nhiên.
Sở dĩ cô chắc chắn hai người chưa từng gặp nhau là vì Trần Trác không thể nào đến nơi xa xôi của họ được. Lúc cô mười ba mười bốn tuổi, Trần Trác hẳn phải đang trong thời kỳ học hành căng thẳng của những năm cấp ba.
Trần Trác mỉm cười, kéo cô ngồi xuống ghế sofa bên cạnh rồi nhẹ giọng nói: “Em nhớ kỹ lại xem, năm đó trong trấn nhỏ của em có người lạ nào đến không?”
Lâm Vụ ngơ ngác nhìn anh, đột nhiên nhớ ra điều gì đó, cô mở to mắt, ngập ngừng nói: “Bố anh...Bác sĩ Trần chính là vị bác sĩ mà em đã nhắc đến trước đó?”
Lúc cô còn học cấp hai, có một vị bác sĩ tình nguyện về trấn nhỏ của cô, cô còn được vị bác sĩ đó chỉ cách hồi sức tim phổi, học được kha khá biện pháp sơ cứu khi lên cơn đau tim.
Trần Trác khẽ gật đầu: “Là ông ấy.”
Lúc bấy giờ Trần Thiệu Nguyên đang trong quá trình thăng chức. Trước khi được thăng chức, bọn họ cần phải phục vụ tại các cơ sở y tế một thời gian ngắn. Và địa điểm mà Trần Thiệu Nguyên rút trúng chính là quê hương của Lâm Vụ.
Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định của Trần Trác, mọi điều khiến Lâm Vụ hoang mang trước đó đều có lời giải thích hợp lý.
Không có gì ngạc nhiên.
Chẳng trách anh lại có bức ảnh này.
Lâm Vụ ngơ ngác nhìn anh, mở miệng nói: “Anh...”
“Anh làm sao?” Trần Trác cúi đầu cười nói, “Em muốn hỏi gì?”
Hàng mi của Lâm Vụ khẽ run, cô có rất nhiều chuyện muốn hỏi, nhưng lại không biết nên hỏi thế nào.
Sau một hồi im lặng, cô hỏi vòng vo: “Chuyện này có liên quan trực tiếp đến sự kiên trì mà cô Ứng nhắc đến trong tấm thiệp...đúng không?”
Trần Trác nhướng mày, không ngờ cô lại hỏi theo góc độ này.
Anh lấy bức ảnh từ tay Lâm Vụ, thấp giọng hỏi: “Em nghĩ sao?”
Lâm Vụ: “...Em đang hỏi anh mà.”
Sao anh lại hỏi ngược lại cô.
“Đúng vậy.” Trần Trác nhìn thẳng vào cô, tình yêu trong đôi mắt anh rất rõ ràng, anh cũng chưa bao giờ che giấu chúng, chẳng qua là Lâm Vụ trước đây không dám nghĩ đến, cũng không nghĩ theo hướng này.
Anh kiên trì hơn Ứng Nhàn Nhã, anh đã thích Lâm Vụ từ rất lâu rồi.
Hai người nhìn nhau.
Trần Trác hỏi: “Bất ngờ à?”
Lâm Vụ: “...Em chưa từng nghĩ tới.”
Cô vừa ngạc nhiên vừa khiếp sợ.
“Kỳ thật anh cũng có chút bất ngờ.” Trần Trác biết cô đã quên anh và bức ảnh, anh nhìn bức ảnh trong tay, nhẹ giọng nói: “Lúc ở trấn nhỏ anh cũng không để tâm lắm.”
Anh không biết rằng lúc đó Lâm Vụ đã để lại dấu ấn trong cuộc đời anh.
Khi đó Lâm Vụ còn quá nhỏ, Trần Trác chỉ thấy cô bé này thú vị, xinh đẹp và dễ thương, không nghĩ tới những khả năng khác.
Sau khi từ trấn nhỏ về, Trần Trác bắt đầu bận rộn học tập, thời gian rảnh rỗi mới nghĩ đến những chuyện và những người ở trấn nhỏ đó.
Trần Thiệu Nguyên và bà Mạnh bắt đầu thảo luận xem anh muốn đi học đại học trong nước hay nước ngoài.
Trần Thiệu Nguyên cảm thấy trong nước cũng rất tốt, học xong nghiên cứu sinh rồi hẵng ra nước ngoài.
Nhưng bà Mạnh lại cho rằng Trần Trác nên đi du học, anh thích nhiều thứ, mà không gian phát triển và không gian học tập ở nước ngoài mới rộng lớn hơn.
Hai người bày tỏ ý kiến của mình, cuối cùng để Trần Trác đưa ra quyết định.
Trần Trác đã chuẩn bị cho cả hai tình huống. Anh tham gia cả hai kỳ thi IELTS và TOEFL, cũng nộp đơn vào các trường. Đồng thời cũng có dự định trải nghiệm kỳ thi đại học trong nước, đợi tốt nghiệp rồi tính tiếp.
Sau khi tốt nghiệp, Trần Trác quyết định đi du học.
Đêm trước ngày ra nước ngoài, anh đang thu dọn đồ đạc trong phòng thì lại nhìn thấy bức ảnh chụp cùng Lâm Vụ.
Lúc đó, Trần Trác thậm chí còn có ý định muốn quay lại trấn nhỏ để gặp cô bé tinh quái kia.
Chính sự thôi thúc này đã khiến Trần Trác in bức ảnh trong máy ra, mang theo ra nước ngoài.
-
Sau khi đến Mỹ, Trần Trác thỉnh thoảng lại lấy bức ảnh này ra xem lại. Đến khi anh nhận ra hành vi của mình có phần kỳ lạ và không thích hợp thì đã muộn rồi.
Anh thường xuyên nghĩ đến cô.
Thời điểm đó nếu nói anh đã thích Lâm Vụ thì có vẻ hơi khoa trương. Chỉ là sau khi phát hiện trái tim mình thoáng rung động, anh đã để cô chiếm cứ một vị trí nhất định trong lòng mình. Từ đó về sau nhớ mãi không quên.
Cũng chính vì thế mà sau này mỗi lần có cô gái nào tỏ tình với anh, Trần Trác đều vô thức nghĩ đến cô.
Ấn tượng sâu sắc nhất là một lần nọ có một cô gái tỏ tình với anh nhưng bị từ chối, cô gái đó tính tình khá cởi mở, thẳng thắn.
Cô ấy hỏi anh: “Trần Trác, chẳng lẽ anh thích con trai?”
Nếu không, làm sao anh có thể từ chối nhiều cô gái như vậy.
Trần Trác ngẩn ra vài giây, sau đó cười nói: “Không.”
Cô gái lại hỏi: “Vậy là anh có bạn gái ở trong nước?”
“Không có.” Trần Trác trả lời, sau một hồi im lặng anh lại nói: “Trong lòng tôi luôn thầm thương trộm nhớ một cô gái.”
Mặc dù anh và Lâm Vụ có thể sẽ không gặp lại nhau nữa, nhưng Trần Trác rất rõ ràng và tỉnh táo rằng anh không thể đồng ý với cô gái đang tỏ tình với anh.
Anh không có cách nào cất giấu một người trong tim, cho dù không có khả năng đến với người đó, rồi lại đồng ý quen một cô gái khác. Như vậy sẽ không công bằng với những cô gái khác.
Trần Trác cảm thấy anh cũng không thâm tình đến thế. Chỉ là thật sự rất khó quên Lâm Vụ, dần dà việc lấy bức ảnh ra ngắm lại rồi nhớ tới cô đã trở thành bình thường.
Sau khi về nước, Trần Trác thực sự đã đến trấn nhỏ đó.
Anh biết được tin Lâm Vụ bị mẹ đưa lên thành phố sống, sau khi tốt nghiệp cấp 2 thì rời đi.
Trần Trác không khỏi kinh ngạc, ban đầu anh muốn vào thành phố gặp cô, nhưng sau đó lại cảm thấy như vậy quá đột ngột.
Lỡ như Lâm Vụ đã quên mất anh thì sao? Như vậy lại càng xấu hổ. Chi bằng cứ giữ suy nghĩ này trong lòng, ít nhất là có thể tự thuyết phục bản thân.
Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, cuối cùng Trần Trác cũng bay thẳng về Thân Thành.
Anh không cố ý quên Lâm Vụ, cũng không hỏi thăm về cô nữa.
Họ chỉ gặp nhau chớp nhoáng, nên việc cô không nhớ đến anh cũng là điều bình thường. Kể cả khi cô có nhớ thì lúc đó cô vẫn còn quá nhỏ, không có khả năng có tình cảm với anh.
Nghĩ đến đây, Trần Trác tự cảnh cáo mình không nên mãi đắm chìm trong quá khứ. Ít nhất thì anh không thể vô cớ xuất hiện trước mặt Lâm Vụ rồi nói với cô rằng: “Tôi là người đến trấn nhỏ năm đó, em còn nhớ tôi không?”
Có lẽ Lâm Vụ sẽ nghĩ anh là một kẻ tâm thần.
Trần Trác tự thuyết phục bản thân, bắt mình chìm vào một quãng thời gian dài bận rộn. Khi người ta bận rộn, quả thực không có thời gian để nghĩ đến những chuyện phong hoa tuyết nguyệt.
Nhưng anh không ngờ rằng ngay lúc anh tưởng chừng đã quên cô, thì họ lại tình cờ gặp nhau trong quán bar.
Lâm Vụ thực sự không nhớ anh.
Không nhớ thì cũng thôi, cô còn chủ động bắt chuyện với anh, mời anh uống rượu và muốn hẹn đi khách sạn với anh.
Lúc đó cảm xúc của Trần Trác vô cùng phức tạp, nhưng anh không đành lòng, cũng không cam lòng từ chối.
Anh lo lắng, cũng sợ rằng sau lần này họ sẽ phải rất lâu nữa mới có thể gặp lại nhau.
Thay vì như thế, chẳng bằng làm theo ý cô.
“.....”
Chuyện sau đó thì Lâm Vụ đã biết.
Nghe Trần Trác kể xong, tim Lâm Vụ đập rất nhanh, cô ngơ ngác nhìn anh, có rất nhiều điều muốn nói nhưng lại không biết nên nói thế nào.
Một lúc sau, Lâm Vụ vùi đầu vào ngực anh, thì thầm: “Cũng may.”
Trần Trác: “Hửm?”
Lâm Vụ ngước mắt lên, nói thẳng: “Lúc ở quán bar em đã bắt chuyện với anh.”
Trần Trác cười khẽ, đưa tay vuốt tóc cô rồi nói: “Nếu đêm đó em không bắt chuyện với anh, anh cũng sẽ bắt chuyện với em.”
Chỉ cần phát hiện ra sự tồn tại của cô, anh sẽ không thể không hành động.
Lúc ấy Trần Trác đã định rời đi, nhưng khi nhìn thấy Lâm Vụ, anh không chắc đó có phải là cô không, nên đã bước đến chiếc ghế bên cạnh cô, ngồi xuống để xác nhận.
Chẳng qua là trước đây anh luôn làm việc trong âm thầm nên Lâm Vụ không phát hiện ra thôi.
“Thật sao?” Lâm Vụ nghi hoặc, “Lúc anh mới ngồi xuống em thấy anh lạnh lùng thế kia mà.”
Trần Trác ừm một tiếng, nói cho cô một bí mật: “Hôm sau anh lại đến quán bar.”
Lâm Vụ đột nhiên hiểu ra, “Anh lại đến?”
Trần Trác gật đầu.
Lâm Vụ ngẩn người.
Trần Trác thì thầm: “Còn nhớ anh từng nói nếu chúng ta gặp lại nhau lần thứ hai thì chứng tỏ chúng ta có duyên không?”
Lâm Vụ nhớ lại: “Anh... cố ý đến quán bar?”
Trần Trác: “Đúng vậy.”
Anh không chỉ đến đó sau ngày đầu tiên gặp cô, mà nhiều ngày sau đó anh cũng đến.
Tất cả những gì Lâm Vụ lầm tưởng là duyên phận bất ngờ, kỳ thực đều là Trần Trác đã toan tính từ lâu, cố ý sắp đặt.
Trong mấy ngày đó anh đã làm quen với bartender, phát hiện ra thói quen đến quán bar của Lâm Vụ là một tuần một lần, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì mỗi lần đều là tối thứ Sáu. Cô đi một mình, yên tĩnh uống vài ly rồi ra về.
Đêm Hà Gia Vân xuất hiện, Trần Trác có thể cảm nhận được cô ấy cứ luôn nhìn về phía anh.
Lúc đó anh cảm thấy lạ, nhưng cũng không nghĩ nhiều.
Mãi đến khi Lâm Vụ xuất hiện, anh mới hiểu tại sao Hà Gia Vân lại nhìn anh như vậy.
“Vậy tại sao lần thứ hai anh lại từ chối em?” Lâm Vụ nghĩ đến chuyện trước đó, bắt đầu tính sổ với Trần Trác.
Anh rõ ràng đã nhận ra cô, thích cô từ lâu rồi, nhưng anh vẫn từ chối lời đề nghị của cô.
Trần Trác cụp mắt, nhẹ nhàng chạm vào trán cô: “Anh không muốn làm bạn giường của em.”
Anh muốn làm người yêu của cô.
Lâm Vụ sửng sốt: “Nhưng sau đó anh vẫn đồng ý với em mà?”
“Bởi vì anh biết.” Trần Trác cúi đầu hôn môi cô rồi thấp giọng nói, “Nếu anh muốn gần gũi hơn với luật sư Lâm thì lúc đó chỉ có đồng ý với đề nghị của em.”
Trần Trác rất linh hoạt, tự tin có thể khiến Lâm Vụ dao động với nội tâm luôn kiên định của mình.
Từ ngày giao ước với cô, anh đã biết mối quan hệ giữa họ không chỉ đơn thuần như thế.
Nghe vậy, Lâm Vụ không nhịn được cảm khái: “...Anh đúng là mưu mô.”
Trần Trác nhướng mày, giữ eo cô rồi kéo cô sát lại gần mình: “Có không?”
Lâm Vụ ngẩng đầu: “Chẳng lẽ không?”
‘Đúng là có.” Trần Trác thừa nhận, giả vờ bất lực nói, “Cũng hết cách rồi, không có chút tính toán thì làm sao theo đuổi được bạn gái chứ.”
Lâm Vụ: “...”
Nghe anh nói làm cô không khỏi buồn cười, khẽ nói: “Trần Trác.”
“Hửm?” Trần Trác cúi đầu, “Em muốn nói gì?”
Lâm Vụ thoáng im lặng: “Xin lỗi anh.”
Cô đã quên mất anh, đến bây giờ vẫn chưa nhớ ra.
“Em nói linh tinh gì vậy?” Trần Trác xoa đầu cô, nhẹ giọng nói, “Lúc đó em sốt mấy ngày?”
Lâm Vụ nhớ lại: “Sốt mấy ngày liền, ngày đầu tiên sốt tới 39 độ, em chỉ uống thuốc rồi đi ngủ. Sau đó hàng xóm phát hiện hai ngày rồi không thấy em ra ngoài, nên đưa em đã ngất xỉu đến bệnh viện.”
Số Lâm Vụ vẫn còn may, cô sốt cao mấy ngày liền được đưa đến bệnh viện cấp cứu kịp thời. Sau khi tỉnh dậy người không trở nên đần độn, nhưng lại quên đi một số chuyện vụn vặt.
Hô hấp của Trần Trác hơi ngưng lại, anh ôm chặt người trong lòng, hôn lên trán cô: “Sau này sẽ không như vậy nữa.”
Lâm Vụ nằm trong lòng anh, cười nói: “Em biết rồi.”
Hai người ôm chặt lấy nhau.
Một lúc sau, Lâm Vụ ngẩng đầu hỏi: “Anh có từng nghĩ đến, nếu chúng ta không gặp nhau ở quán bar thì...”
“Chúng ta sẽ gặp nhau ở công ty.” Trần Trác trả lời cô.
Lâm Vụ sững sờ.
Trần Trác lại hôn lên khóe môi cô, bác bỏ suy đoán của cô: “Nếu như chúng ta không tình cờ gặp nhau ở quán bar, vậy thì mùa đông năm ngoái chúng ta sẽ lại gặp nhau ở tòa nhà văn phòng.”
Bọn họ vốn có duyên phận tiền định rồi.
Nếu không phải là quán bar thì sẽ ở trong tòa nhà văn phòng.
Mọi thứ đều đã được định sẵn từ sâu xa.
Cuộc gặp gỡ thời niên thiếu của Trần Trác và Lâm Vụ, cuộc hội ngộ ở quán bar, gặp lại ở toà nhà văn phòng....mọi thứ dường như đang chứng tỏ và nói cho họ biết rằng, giữa họ có một sợi dây vô hình trói buộc hai con người hoàn toàn khác biệt lại với nhau.
Lâm Vụ chìm đắm trong nụ hôn của Trần Trác, nhưng vẫn nhớ tới một chuyện quan trọng: “Làm sao cô Ứng biết được chuyện này?”
Từ tấm thiệp mà Ứng Nhàn Nhã để lại cho cô không khó để nhìn ra Ứng Nhàn Nhã đã biết chuyện Trần Trác thầm mến cô từ lâu rồi.
Trần Trác không ngờ lúc này cô vẫn còn nhớ đến vấn đề này.
Anh hơi lùi lại một chút, đưa tay lau vết nước trên môi cô, giải thích: “Em còn nhớ lần anh bị sốt không?”
Lâm Vụ: “Hả? Có liên quan đến cô ấy?”
“Người đi câu cá cùng anh lúc đó là bố cô ấy.”
Trước khi bố của Ứng Nhàn Nhã rủ Trần Trác đi câu cá, ông ấy đã ám chỉ với Trần Trác rằng Ứng Nhàn Nhã thích anh, khéo léo nhắc anh ở độ tuổi này nên cân nhắc đến chuyện vợ con rồi.
Trần Trác cười nói phải, còn nói là đã suy nghĩ kỹ rồi.
Bố của Ứng Nhàn Nhã thoáng giật mình, nhìn anh: “Cậu nói vậy là có ý gì?”
Trần Trác không giấu giếm, nhìn bố của Ứng Nhàn Nhã nói: “Chủ tịch Ứng, tôi có người mình thích rồi. Chúng tôi đang trong quá trình tìm hiểu nhau.”
Bố của Ứng Nhàn Nhã ngẩn ra giây lát, thấp giọng hỏi: “Cậu không có ý tứ gì với Nhàn Nhã sao?”
“Không có.” Trần Trác nói.
Bố của Ứng Nhàn Nhã thoáng im lặng, rồi nói: “Đối phương là thiên kim của nhà nào vậy?”
Trần Trác cười nói: “Sau này cô ấy sẽ là thiên kim của nhà họ Trần.”
Chỉ cần Lâm Vụ đồng ý, bố mẹ Trần Trác sẽ coi cô như con gái ruột của mình. Nói cô sau này là thiên kim của nhà họ Trần cũng không khoa trương chút nào.
Bố của Ứng Nhàn Nhã hiểu ra, người mà Trần Trác thích không có lai lịch gì.
Ông ấy nhìn Trần Trác một lát rồi hỏi: “Cậu đã nghĩ kỹ chưa?”
Trần Trác khẽ gật đầu: “Tôi đã nghĩ kỹ rồi.”
Công việc của anh không phụ thuộc vào bất cứ thế lực nào, nếu anh muốn thì anh sẽ tự tranh thủ, sẽ tự giành lấy.
Hơn nữa, công việc và địa vị đối với Trần Trác chỉ là những thứ bên ngoài. Anh có tham vọng với quyền lực, nhưng không đến mức không thể thiếu được. Nhưng Lâm Vụ lại là một phần không thể thiếu trong cuộc sống của anh.
Bởi vì cuộc hẹn hôm đó mà sự hợp tác giữa bố của Ứng Nhàn Nhã và Phong Hành tạm thời bị hoãn lại.
Trần Trác không hề kinh ngạc, nhưng cũng không từ bỏ ngay.
Anh tin bố của Ứng Nhàn Nhã là một doanh nhân lý trí, nhiều nhất ông ấy chỉ đang làm khó bản thân anh thôi chứ không thực sự đem chuyện kinh doanh ra đùa.
Sự thật là vậy.
Cuối cùng bố của Ứng Nhàn Nhã quyết định tiếp tục hợp tác với Phong Hành, nhưng lại gây khó dễ cho Trần Trác, yêu cầu anh cùng đi câu cá trên băng vào giữa đêm.
Sau đó Ứng Nhàn Nhã mới biết chuyện, đi đến Phòng Hành tìm anh.
Cô ấy hỏi Trần Trác rằng cô ấy có thực sự tệ đến vậy không, chẳng lẽ trong mấy năm qua anh chưa từng thích cô ấy?
Trần Trác nói phải.
Ứng Nhàn Nhã sửng sốt, mắt lập tức đỏ lên.
“Tại sao?” Cô ấy hỏi Trần Trác, “Rõ ràng em mới là người quen anh trước mà, đúng không?”
Trần Trác nói không đúng.
Anh nhìn Ứng Nhàn Nhã, suy nghĩ vài giây rồi kể cho cô ấy nghe về Lâm Vụ.
Ứng Nhàn Nhã và Trần Trác đã quen nhau rất lâu, nhiều năm qua cô ấy không chỉ là bạn học mà còn là bạn thân của Trần Trác. Anh không thể đối xử qua loa với cô ấy như những cô gái khác, nếu muốn cô ấy từ bỏ, anh cần phải có một số yếu tố thuyết phục.
“Thì ra là vậy.” Lâm Vụ chậm rãi chớp mắt, “Anh nói vậy rồi không sợ cô ấy khóc sao?”
Trần Trác cười nói: “Dù có khóc thì anh cũng đâu thể làm gì được.”
“Vậy cô ấy có khóc không?” Lâm Vụ tò mò.
Trần Trác: “Hình như là khóc.”
Lâm Vụ nhíu mày, “Sao lại hình như?”
“Anh quên rồi.” Trần Trác không nhớ rõ, nhưng anh có ấn tượng là cô ấy khóc.
“Cô ấy có mắng anh không?” Lâm Vụ hỏi.
Trần Trác nhìn đôi mắt sáng ngời của cô, giơ tay véo má cô: “Có. Cô ấy hỏi tại sao anh không nói sớm hơn.”
Thật ra, Trần Trác cho rằng mình vô tội.
Anh đã từ chối Ứng Nhàn Nhã khi cô ấy lần đầu tỏ tình với anh, cũng đã nhiều lần nói rằng giữa họ không có khả năng nào cả.
Nhưng cô ấy không tin, không muốn bỏ cuộc.
Trần Trác không phải là loại người sẽ công khai chuyện riêng tư của mình, anh chỉ nói với Mạnh Hồi và Chu Triệt chuyện mình thầm mến Lâm Vụ. Anh cũng không thể nào thông báo với cả thế giới rằng anh không yêu đương vì trong lòng anh đang cất giấu một người con gái.
Đó không phải là điều Trần Trác sẽ làm.
Nghĩ đến cảnh Trần Trác bị mắng, Lâm Vụ đột nhiên muốn cười.
Cô giơ tay lên vòng qua cổ anh, sau đó ngửa đầu ra sau hôn lên cằm anh: “Sếp Trần, để anh chịu ấm ức rồi.”
Trần Trác cúi đầu, chạm mũi vào mũi cô: “Lâm Vụ.”
“Hửm?”
“Anh nói với em những điều này không phải là muốn ràng buộc em về mặt đạo đức, càng không muốn em nảy sinh những suy nghĩ linh tinh.” Trần Trác nghiêm túc nói với cô, “Anh thích em là chuyện của anh, anh không cần em phải ngại ngùng vì chỉ đáp lại tình cảm của anh sau một thời gian dài, em hiểu không?”
Trần Trác lo Lâm Vụ sẽ có suy nghĩ lung tung, cảm thấy cô không thể đáp lại tình cảm của anh,
Bản thân chuyện yêu thích vốn đã khó cân bằng rồi. Có người thích nhiều hơn hay cho đi nhiều hơn là điều bình thường. Họ không cần phải hoàn toàn công bằng.
Lâm Vụ: “Em đâu có.”
“Nhưng anh lo.” Trần Trác nhẹ nhàng hôn lên giữa hai đầu mày của cô, “Đừng nghĩ như vậy, nếu không anh sẽ hối hận vì đã nói cho em biết chuyện này.”
Lâm Vụ dựa vào lòng anh, im lặng một lát rồi nói: “Được.”
Cô ôm chặt người đàn ông trước mặt, nhẹ giọng nói: “Trần Trác.”
Trần Trác: “Em muốn nói gì?”
“Tết Trung thu anh đưa em về nhà gặp bác sĩ Trần và mọi người nhé.” Lâm Vụ nói, “Em muốn về nhà với anh.”
Sáng nay Lâm Vụ vẫn còn hơi do dự, thầm nghĩ còn hơn một tháng nữa để cô cân nhắc. Nhưng lúc này cô đột nhiên không muốn bận tâm tới chuyện đó nữa.
Cô cảm thấy, cả đời này ngoại trừ Trần Trác ra cô sẽ không yêu thêm bất kỳ ai khác.
Cô muốn gắn bó khắn khít với Trần Trác hơn, cùng nhau tiến về phía trước.
Nghe cô nói vậy, Trần Trác khàn giọng đáp: “Được.”
Anh ôm chặt cô: “Tết Trung thu chúng ta cùng về nhà.”