Quy Tắc Sinh Tồn Của Cung Nữ

Chương 1



Khi t.h.i t.h.ể của cung nữ cùng phòng được bọc trong chiếu cỏ và khiêng ra ngoài, ta đang suy nghĩ xem giữa đào địa đạo và giả làm thái giám đi mua sắm để trốn khỏi hoàng cung, cách nào khả thi hơn.

Đám cung nữ chúng ta mới vào cung chưa được ba tháng, vậy mà sắp bị tên bạo quân đó g.i.ế.c sạch rồi.

Nghe nói lần này chỉ là cắt tim nến tay run lên, ánh nến chập chờn chiếu vào mắt bệ hạ, mà đã bị hắn cầm kiếm chém chết.

Tính ra thì hôm nay đến lượt Thanh Quất, năm ngày sau mới đến lượt ta.

Ta chỉ còn năm ngày để chạy trốn.

"Trường Hoan, chuẩn bị đi, tối nay ngươi tới hầu hạ ngự tiền."

"Cái gì!"

Ta ngạc nhiên, kéo tay cô cô chưởng sự hỏi: "Không phải ngày kia mới đến lượt nô tỳ sao?"

Vừa nói xong đã thấy hà bao căng phồng trong tay áo bà ta.

Thanh Quất ở một bên nhìn nàng với ánh mắt mập mờ.

"Thanh Quất được điều đến trong cung Thần phi nương nương hầu hạ, chẳng phải đã đến lượt ngươi sao?"

Cô cô chưởng sự vỗ tay ta, trấn an qua loa: "Ngươi đừng sợ hãi quá, nói không chừng hôm nay tâm trạng của bệ hạ tốt, không giết ngươi đâu?"

Ha ha.

Chọc cười à.

Ta vào cung hai tháng chưa từng nghe nói tâm trạng của bệ hạ tốt.

"Ngươi thanh tú như thế, nói không chừng được bệ hạ chọn, lắc mình biến thành quý nhân thì sao?"

Bà cũng biết ta chỉ thanh tú thôi sao.

Vậy khẩu vị của bạo quân kia trở nên thanh đạm? Nên hắn ta mới nhìn trúng ta à?

Ta liếc mắt thả tay cô cô kia xuống.

Nếu cần mạng sống thì nên dựa vào bản thân.

Tuy nói bạo quân kia hỉ nộ vô thường, nhưng chỉ cần ta cẩn thận làm không khí, không phạm sai lầm gì, chắc có thể bình an sống qua một đêm.

Đêm đó, ta chuẩn bị kỹ lưỡng, kết quả, vừa bưng trà đến trước cửa tẩm điện của Hoàng đế đã nghe thấy bên trong vang lên tiếng gào giận dữ: "Người đâu! Kéo những tên nô tài vô dụng này xuống chém dầu cho ta!"

Tiếp theo đó là tiếng xin tha thấu trời xanh.

Một đám cấm quân đi đến, mỗi người túm một người, thuận tay túm cả ta.

?

Không phải chứ.

Ta vừa đến mà!

Ta quỳ xuống bịch một cái: "Bệ hạ! Bệ hạ tha mạng!"

Rốt cuộc vì sao lại muốn giết ta!

Ý chí sinh tồn mãnh liệt, ta chợt nghĩ đến biết đâu tên bạo quân này thích ta thì sao?

Ta lăn lộn chui vào trong, đang muốn biểu diễn cảnh khóc như mưa, khi ngẩng đầu lên lại ngẩn người.

*

Bây giờ bệ hạ chỉ mới mười lăm tuổi, nhỏ hơn ta ba tuổi.

Giờ phút này hắn đang tức giận đi loanh quanh trước điện, vẻ mặt đầy hung ác nham hiểm.

"Đó là di vật mẫu phi để lại cho ta, đâu rồi..."

Mà lại có ba quỷ hồn vây quanh hắn.

Một vị phụ nhân mặc áo lụa trắng nhưng không mất đi vẻ cao quý, đang nhìn tiểu hoàng tử đau lòng rơi lệ: "Con của ta, con như vậy sao mẫu phi yên tâm được..."

Một mỹ nhân vô cùng xinh đẹp, nằm trên ghế quý phi mắng: "Không phải đệ đệ ta bị ngốc chứ? Ngày nào hắn cũng mang theo kiếm gỗ của trẻ con bên mình thì cũng thôi đi, vậy mà ban ngày còn làm kiếm kia rơi ở ngự thư phòng, chuyện này còn không nhớ nữa à?"

Còn một thiếu niên mặc y phục đen, co một chân lại lơ là ngồi bên cửa sổ.

Dường như y nhìn thấy ánh mắt hoảng sợ của ta, liếc mắt nhìn qua.

Ta mau chóng dời mắt đi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

*

Nếu như ta không nhầm, ba người này không phải là người.

Từ nhỏ ta đã có mắt âm dương, có thể nhìn thấy thứ người khác không nhìn thấy, chính là hồn ma.

Nhưng ta có thể sống đến bây giờ cũng vì tuân theo một quy tắc, nhìn thấy cũng vờ như không thấy, không thể xen vào việc của người khác.

Lý do những hồn ma này ở lại bên cạnh người thân là vì vẫn còn chấp niệm. Nếu bọn họ biết ta nhìn thấy bọn họ thì sẽ dây dưa với ta, bị ma bám lấy sao là chuyện tốt được?

Trong lúc ngẩn người, tiểu hoàng đế đã phát hiện ra ta.

"Khóc xấu như thế! Kéo ra ngoài chém!"

Bỗng nhiên ta ôm lấy cây cột bên cạnh.

"Bệ hạ! Nô tỳ biết thứ ngài muốn tìm ở đâu!"

"Khoan đã!"

Hắn quát bảo cấm quân muốn kéo ta xuống ngừng lại.

"Ngươi biết à?"

Ta gật đầu như giã tỏi.

Hắn nhíu mày: "Ta chưa từng gặp ngươi, ngươi biết trẫm làm mất gì không?"

"Là... Một thanh kiếm gỗ?"

Bỗng nhiên tiểu hoàng đế trừng mắt, vội vàng xông lên ngồi xổm ở trước mặt ta hỏi: "Nó ở đâu!"

Ta hắng giọng một cái, móc ra hai đồng tiền khỏi ngựa, giả vờ giả vịt quăng lên thì thầm như có như không.

"Ở hướng Đông Nam, chẳng phải buổi chiều bệ hạ đi hướng Đông Nam, ngự thư phòng à?"

Ba hồn ma kia nhìn ta như có điều suy nghĩ, ta vờ không nhìn thấy.

Tiểu hoàng đế nhíu mày suy nghĩ, vẻ mặt vui mừng: "Trẫm nhớ rồi! Trẫm đặt cạnh nghiên mực!"

Tiểu hoàng đế mừng rỡ, vội chạy về phía ngự thư phòng, trước khi đi ra còn quay đầu nhìn ta: "Ngươi rất có bản lĩnh, ở đây chờ trẫm về."

Sau khi tiểu hoàng đế rời đi, nữ tử xinh đẹp vốn nằm trên ghế quý phi tò mò xoay mấy vòng quanh ta: "Sao ta không biết trong cung còn có nhân vật như thế..."

Ta móc lỗ tai giả ngu.

"Mẫu phi, con luôn cảm thấy nàng rất kỳ lạ..."

Nàng ấy còn chưa nói xong đột nhiên nhào về phía ta, lại bị ta quay đầu né tránh.

Ta chỉ vào ánh nến thần bí nói: "Ngọn nến này sáng quá..."

"Hử? Vẫn muốn thử nàng..."

Ta tỏ vẻ bình tĩnh, mồ hôi lạnh đã rơi xuống.

Nếu như ta không đoán nhầm.

Nàng ấy chính là trưởng công chúa An Hòa đi Bắc Nhung hòa thân, chết ở tha hương.

Người được nàng ấy gọi là mẫu phi chính là mẹ đẻ của đương kim bệ hạ, đã chết bệnh ba năm trước, Từ thái phi.

Còn thiếu niên kia không biết là ai.

Nhưng cho dù là ai cũng là người ta không chọc nổi1

Ta chỉ có thể vờ như không thấy.

Tiểu hoàng đế cầm kiếm gỗ yêu dấu của hắn quay lại.

"Ngươi giúp trẫm tìm được, trẫm muốn thưởng cho ngươi!"

Hắn nhìn xung quanh, tùy ý chọn một con cóc vàng ngậm đồng tiền nhét vào tay ta: "Thưởng cho ngươi cái này, sau này ngươi thiếp thân hầu hạ đi."







 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com