Ba chiếc mặt nạ tổng cộng ba mươi văn tiền, Tiêu Hề Hề không có tiền trong người, vốn nàng muốn xin tiền Thái tử, nhưng nghĩ lại lát nữa nàng còn phải mua đồ ăn, tiền của Thái từ phải tiết kiệm một chút.
Thế nên nàng đưa tay về phía Đại hoàng tử. “Cho ta mượn năm lượng.”
Lạc Dạ Thần không phục “Tại sao ta phải cho cô mượn?”
Tiêu Hề Hề “Đâu phải ta không trả, người đừng có keo kiệt như vậy, hơn nữa người đường đường là Đại công tử, lẽ nào năm lượng bạc cũng không có à?”
Lạc Dạ Thần không muốn mình bị nói keo kiệt, đành hậm hực móc túi tiền. Y lục tìm mãi, cuối cùng chỉ tìm được ba lượng bạc và vài đồng lẻ.
Y có rất nhiều ngân phiếu, nhưng ngân phiếu phải đến tiền trang đổi mới xài được, tiền trang giờ này đã đóng cửa, đương nhiên không xài được.
Y nói “Ta chỉ có ba lượng thôi.” Tiêu Hề Hề “Vậy đưa ta ba lượng.” Lạc Dạ Thần đưa ba lượng qua.
Tiêu Hề Hề nhận tiền “Còn hai lượng kia cho nợ, nhớ trả ta đó.” Lạc Dạ Thần “Được, sẽ trả cho cô.”
Tiêu Hề Hề trả tiền mặt nạ xong, kéo tay Thái tử đi về phía trước. Lạc Dạ Thần chống nạng khập khiễng theo sau.
Đi được mấy bước, y mới chợt nhận ra.
Rõ ràng y là người cho Tiêu Hề Hề mượn tiền, sao cuối cùng lại là y nợ Tiêu Hề Hề hai lượng bạc?!
Lạc Dạ Thần tức giận nói “Tiêu Hề Hề, cô đứng lại cho ta!”
Tiêu Hề Hề chẳng những không đứng lại, còn kéo Thái tử chạy nhanh hơn.
Lạc Dạ Thần bị thương ở chân, chống nạng chạy không nhanh, không đuổi kịp bọn họ, tức giận đến mức suýt nổ tung tại chỗ.
Phía trước có người đang biểu diễn múa lân, rất nhiều khán giả vây quanh vỗ tay tán thưởng, không khí vô cùng náo nhiệt.
Tiêu Hề Hề kéo Thái tử vào đám đông, nhìn hai con lân nhảy nhót, một trong hai con lân cố tình chạy đến trước mặt Tiêu Hề Hề, lăn một vòng trước mặt nàng.
Tiêu Hề Hề cùng mọi người vỗ tay.
Lúc này, nàng tinh ý nhận thấy xung quanh hình như có người đang nhìn chằm chằm mình.
Nàng lập tức nhìn xung quanh, thấy mọi người đang xem biểu diễn, không tìm được người khả nghi nào.
Nàng theo bản năng nhận thấy nguy hiểm.
Nàng kéo Thái tử ra ngoài, rời khỏi đám đông, cảm giác bị nhìn chằm chằm vẫn còn.
Tiêu Hề Hề không kìm được muốn quay đầu lại, nhưng Thái tử bên cạnh ôm lấy nàng.
Lạc Thanh Hàn ôm nàng vào lòng, thì thầm vào tai nàng. “Đừng nhìn lại.”
Tiêu Hề Hề tò mò hỏi “Lẽ nào người cũng nhận thấy có người đang theo dõi chúng ta?”
Lạc Thanh Hàn “Ừm.”
“Vậy chúng ta phải làm sao? Hay là về dịch trạm?”
“Không cần, nàng muốn chơi gì thì cứ chơi, những chuyện khác ta tự có sắp xếp.”
Tiêu Hề Hề nghe hắn nói vậy, tức thì thấy nhẹ nhõm, không quan tâm đến người đang theo dõi bọn họ.
Nàng thấy bên cạnh có người bán đậu hủ, hương vị thơm ngon, bèn đi tới định mua một bát ăn thử.
Lúc này, Lạc Dạ Thần cuối cùng cũng khập khiễng đuổi kịp. Y tức giận nói “Trả tiền cho ta!”
Tiêu Hề Hề không khách khí ăn hết thịt viên chiên còn lại.
Miếu hội có rất nhiều món ngon, có món nàng từng thấy, có món chưa từng thấy, nàng không muốn bỏ món nào, nên ăn hết từng món một.
Lạc Dạ Thần không chịu được nữa, không tin được hỏi “Cô ăn nhiều như vậy rồi, còn chưa no sao?”
Tiêu Hề Hề “Không thể nào no, không bao giờ no!” Lạc Dạ Thần chán ghét “Sao cô lại ăn nhiều vậy?”
Tiêu Hề Hề nghiêm túc nói “Chuyện này thì người không hiểu rồi, người ăn chưa no chỉ có một phiền não, nhưng người ăn no sẽ có vô số phiền não, ta không muốn có nhiều phiền não, nên ta vĩnh viễn không bao giờ ăn no.”
Lạc Dạ Thần thấy nàng nói toàn lý lẽ lệch lạc, vô cùng khinh thường. Lạc Thanh Hàn lại lộ ra vẻ mặt trầm tư.