Người khác muốn làm giả cờ đen chỉ cần tìm người thêu một mặt là được, nhưng ngoại trừ Kim Phi, trước mắt ở Đại Khang không có ai có thể làm ra thuốc nổ, muốn ngụy tạo pháo hiệu cũng không thể, chứ đừng nhắc tới pháo hiệu có hoa văn.
“Tiểu thư người chạy chậm một chút, núi này dốc lắm, đừng để bị ngãi”
A Mai vội vàng đuổi theo.
Khánh Mộ Lam bị thương ở chân, chạy không nhanh, rất mau đã bị A Mai đuổi kịp.
“Tiểu thư, để ta cõng người?” A Mai hỏi.
Nếu là bình thường, với tính cách của Khánh Mộ Lam, cô ấy chắc chắn sẽ không đồng ý, nhưng lúc này cô ấy không hề do dự và nhoài người tới lưng A Mai.
Với khí lực của A Mai, cống Khánh Mộ Lam cũng rất dễ dàng, tốc độ cũng không giảm xuống bao nhiêu, dùng tốc độ nhanh nhất lao xuống đỉnh núi.
Leo lên đá, Khánh Mộ Lam thấy một làn khói trắng phun ra từ chiếc thuyền trên dòng sông đang nhanh chóng lái tới.
Phía trước của thuyền lớn còn có một chiếc thuyền nhỏ đi nhanh hơn.
“Đây là thuyền gì thế, làm sao có thể chạy nhanh như vậy?”
A Mai là người ít nói, nhưng thấy thuyền hơi nước vẫn không nhịn được mà hỏi.