Quãng Đời Còn Lại
Nói xong, tôi ngồi xuống ghế sofa ngoài cửa, nghịch điện thoại.
Dần dần, tôi nghe thấy Thời Hoài Tự đang nói chuyện với ai đó.
Ngữ khí lạnh lùng và sắc bén chưa từng thấy.
"Tôi đã cho anh cơ hội, là anh không biết nắm lấy."
"Tổng giám đốc Thời, rõ ràng là ngài cố ý để tôi phạm lỗi—"
Thời Hoài Tự cười khẽ, "Thì sao?"
"Ngài thật không biết lý lẽ."
"Tôi là người làm ăn, chỉ quan tâm đến lợi ích. Chưa bao giờ nói lý lẽ với ai."
Tôi chống cằm, nghe chăm chú, còn thư ký thì sắp bị dọa c.h.ế.t rồi.
Cánh cửa bị đẩy mạnh, một người đàn ông trung niên tức giận bước ra.
Trước khi rời đi, vô tình liếc mắt nhìn tôi một cái, tôi sững người.
Ông chủ Phương...
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Chẳng phải chính là hung thủ đ.â.m tôi ở kiếp trước sao?
Chẳng lẽ Thời Hoài Tự đã bắt đầu hành động rồi?
Sớm hơn mười năm, quả không hổ là người hành động quyết đoán.
Thư ký mồ hôi đầy đầu, lớn giọng hô: "Tổng giám đốc Thời, phu nhân ngài đến rồi."
Tôi hoàn hồn, xách hộp cơm bước vào.
Không hề thấy người đàn ông lạnh lùng nắm giữ quyền sinh sát nơi thương trường.
Thời Hoài Tự ngồi bên cửa sổ, áo sơ mi trắng không nhiễm chút bụi, mỉm cười dịu dàng với tôi, "Buổi trưa anh sẽ về nhà."
Tôi đặt hộp cơm xuống bàn anh cái "cạch", ngồi đối diện anh, "Lúc nãy người đó..."
"Sợ rồi à?"
Anh nhẹ giọng, mỉm cười, "Xin lỗi, lần sau anh chú ý giọng điệu."
"Không phải..." Tôi gãi đầu, "Người đó chính là người mà em từng kể với anh, kẻ đã đ.â.m em."
Ánh mắt Thời Hoài Tự lạnh như băng, chỉ đơn giản nói một câu: "Giao cho anh là được", rồi cúi đầu ăn cháo nghiêm túc.
Thời gian vừa đủ, cháo vẫn còn ấm.
Anh thực sự là người có giáo dưỡng, ngay cả lúc ăn cũng khiến người khác thấy dễ chịu.
Thấy tôi còn nhìn chằm chằm anh, Thời Hoài Tự dừng lại một chút, "Em muốn ăn cùng anh không?"
"Không muốn."
Tôi ngập ngừng nghiêng người, "Cái đó..."
Thời Hoài Tự lại dừng tay, thở dài, "Em muốn mua túi à? Hay là quần áo? Dùng thẻ anh đưa là được, hoặc đợi anh làm xong việc rồi cùng đi với em."
Tôi cắn răng, tai đỏ bừng, "Phiền anh... có thể... dùng giọng nói lúc nãy nói chuyện với em được không..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Cái gì cơ?"
Tôi che mặt, gần như muốn chui xuống gầm bàn, "Làm ơn, em thực sự rất thích kiểu đó."
Khuôn mặt Thời Hoài Tự hiện lên chút trống rỗng.
Tôi lại nhớ đến một đêm nào đó, trong cơn bốc đồng từng nói với anh: "Dùng ánh mắt như nhìn rác mà nhìn em đi..."
Bỗng nhiên thấy ngồi cũng không yên.
Có vài lời gợi tình thật sự dễ lỡ miệng nói ra.
Thời Hoài Tự nuốt xong thức ăn, bỗng nhiên bật cười.
Tôi ngượng ngùng đá chân anh, "Không được cười em, quên hết những gì em vừa nói đi..."
"Anh sẽ không quên," anh nhìn tôi chăm chú, "Anh không bao giờ có thể từ chối bất cứ yêu cầu nào của em."
Hôm đó, người trong công ty anh thấy tôi mặt đỏ như cà chua, chạy khỏi công ty.
Kiếp trước kiếp này dây dưa bao năm, dạo gần đây mới có cảm giác như đang yêu nồng nhiệt.
Vòng bạn bè của Thời Hoài Tự bị tôi chiếm dụng.
Thi thoảng lại đăng mấy món thất bại trong bếp, hoặc mấy tấm ảnh mờ mịt chụp đôi, kèm theo những dòng trạng thái sến súa như học sinh tiểu học.
Thời Hoài Tự uyển chuyển nói: "Thật ra... anh cũng có bạn bè mà."
Ý ngầm là, hơi mất mặt đấy.
Nhưng thấy tôi chơi vui như thế, anh cũng đành chấp nhận bị mọi người trêu chọc.
Dưới mỗi bài đăng đều có vài bình luận cố định.
"Ông chú độc thân già rồi cũng gục ngã."
"Lại khoe vợ nữa rồi..."
"Nếu bị chị dâu bắt cóc thì chớp mắt cái coi."
Thời gian thấm thoát trôi, chớp mắt đã vào cuối thu.
Tống Duyện dường như đã hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống của tôi, số điện thoại bị hủy, mọi liên lạc bị cắt đứt.
Thi thoảng thấy học sinh cấp ba tan học, tôi lại nhớ đến quá khứ.
Nhưng trực giác mách bảo tôi, mọi chuyện sẽ không kết thúc đơn giản như vậy.
Thời Hoài Tự trở nên rất bận.
Ra ngoài sớm, về nhà muộn.
Đôi khi, tôi ở nhà chờ anh, lại nhớ đến kiếp trước.
Anh cũng từng như vậy, công việc bận rộn không dứt, thời gian nói chuyện với tôi cực ít.
"Phu nhân, mười giờ rồi, đi ngủ sớm một chút."
Tôi ngồi khoanh chân trên thảm, bên cạnh chất đầy đồ mới mua.
"Đợi thêm chút nữa đi."
Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com