Ly coca của cô đổ thẳng lên chiếc áo sơ mi trắng cao cấp của Nghiêm Mộ Hàn, tạo thành một vệt nâu loang lổ.
Trông thật thảm hại!
Chu Linh Vận nhất thời hoảng loạn, cô chợt cảm thấy sự xuất hiện của mình giống như ly coca kia, để lại vết nhơ trong cuộc đời thanh cao của Nghiêm Mộ Hàn.
Nghiêm Mộ Hàn cúi đầu nhìn chiếc áo bị dính nước, ướt sũng và bẩn thỉu, rõ ràng không thể mặc tiếp được.
Mấy ngày nay trở về nhà, anh luôn cảm thấy bức bối.
Giờ lại bị cô dội cả ly nước ngọt lên người, tâm trạng đúng là tệ đến cực điểm.
Lông mày anh nhíu lại, gương mặt âm u như bão tố sắp ập tới.
Nhìn đôi môi đỏ mấp máy và ánh mắt bối rối của cô, lồng n.g.ự.c anh bỗng dâng lên một luồng khó chịu, phải cố gắng kìm nén.
Chu Linh Vận cảm thấy mình toi đời rồi.
...
...
Giờ khắc phục còn kịp không?
"Mộ Hàn ca, anh thay áo trước đi, chiếc áo này để em giặt cho anh được không?"
Ánh mắt Nghiêm Mộ Hàn tối sầm, giọng nói nén chặt cảm xúc: "Em làm đổ thì tự nhiên phải do em giặt."
Anh không từ chối đề nghị của cô, khiến Chu Linh Vận đỡ hoảng hơn.
"Em..."
Cô định nói sẽ đợi anh thay áo xong rồi đi giặt ngay.
Nhưng hành động tiếp theo của anh khiến cô choáng váng.
Nghiêm Mộ Hàn nhanh chóng cởi cúc áo, lột chiếc áo trắng ném thẳng cho Chu Linh Vận.
Cả thân hình cơ bắp cuồn cuộn lập tức lọt vào tầm mắt cô, khiến gương mặt cô ửng hồng.
Vóc dáng anh quá đỗi hoàn hảo - vai rộng, eo thon, chân tay dài cân đối như tượng tạc.
Cơ ngực, cơ bụng, eo thon, đường cong chữ V... đủ cả.
Chỉ có điều cách cởi áo đột ngột của anh quá phóng khoáng...