[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Không gấp." Người đàn ông thỏa mãn, khóe miệng nở nụ cười mơ hồ.
Người đàn ông lạnh lùng giờ đây mang chút tà khí, khiến người ta mê mẩn.
Buông thả và sa đọa.
Vậy là cô đã kéo vị thần trên cao xuống trần gian rồi sao?
Cô lại thấy có chút thành tựu.
Điên thật!
Nhìn những "dấu vết" trên người, xoay người một cái đã thấy đau lưng.
Thành tựu cái nỗi gì!
Cái giá quá đắt!
Nghiêm Mộ Hàn thấy cô cắn nhẹ môi đỏ, như đang giận dỗi, lòng lo lắng: "Khó chịu sao?"
Anh không muốn cảnh lần đầu lại xảy ra nữa.
Chu Linh Vận lắc đầu: "Không có."
"Chỉ là cảm thấy chúng ta hình như sa đọa rồi."
Nghe cô nói không sao, Nghiêm Mộ Hàn thở phào nhẹ nhõm.
Còn sa đọa...
Hình như cũng không tệ lắm.
"Anh không thấy sa đọa, chúng ta chỉ làm việc bình thường như mọi cặp vợ chồng."
"Có lẽ là đắm chìm."
Đắm chìm trong hạnh phúc.
Chu Linh Vận nghe anh nói vậy, cảm thấy bớt ngại hơn.
Phải rồi, họ là vợ chồng hợp pháp, chuyện này bình thường thôi.
Đêm qua dù mệt nhưng cô thực sự cảm nhận được nhiều niềm vui.
Có lẽ tâm lý và sinh lý của cô đang dần trưởng thành.
"Hy vọng chúng ta có thể mãi như thế này."
Nghiêm Mộ Hàn nắm tay cô dưới chăn, Chu Linh Vận cũng nắm lại.
"Nhất định sẽ được."
Chu Linh Vận đầy hi vọng về tương lai.
Cô thậm chí nghĩ, sau khi tốt nghiệp, họ có thể có đứa con của riêng mình.
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm Mộng Vân Thường
Một đứa bé...
Còn đang đi học thì không phù hợp lắm.
"Anh nghĩ sau này chúng ta sẽ sinh con trai hay con gái?"
Chu Linh Vận đột nhiên hứng thú với vấn đề này.
"Trai hay gái cũng được, miễn là khỏe mạnh."
Nghiêm Mộ Hàn thấy cô không bài xích chuyện con cái, đó là tín hiệu tốt.
Cô còn trẻ, nhưng anh thì khác, sắp bước sang tuổi 30, hơn nữa công việc của anh cũng khó nói trước.
Lời của Nghiêm Mộ Hàn khiến Chu Linh Vận bất ngờ và vui mừng.
Nhưng cô lại lo, liệu anh có nói vậy chỉ để làm cô vui?
Ở kiếp trước, cha cô vì cô là con gái nên không ưu ái, điều đó ám ảnh cô, khiến cô đôi khi cố gắng cạnh tranh với nam giới.
Cô nỗ lực nhiều, có lẽ cũng là để được cha công nhận.
Nghiêm Mộ Hàn nhìn ánh mắt mơ hồ của cô, không hiểu nổi: "Có chuyện gì phiền lòng sao?"
"Anh nói thật hay chỉ nói cho vui thôi?"
"Anh lừa em làm gì? Anh không quá quan trọng trai hay gái, chỉ cần có con là được."
Nghiêm Mộ Hàn nhắc đến con cái, ánh mắt ánh lên vẻ hiền từ.
Tay anh đặt nhẹ lên bụng cô: "Em nghĩ ở đây đã có con của chúng ta chưa?"
"Chắc là chưa đâu, em đang trong kỳ an toàn."
Chu Linh Vận dù buông thả nhưng vẫn rất tỉnh táo.
Nghe vậy, Nghiêm Mộ Hàn không khỏi tiếc nuối.
Chu Linh Vận thấy anh thất vọng, xoa xoa khuôn mặt điển trai của anh, an ủi: "Nếu có thai thì không thể buông thả như bây giờ nữa, chẳng phải cũng tốt sao?"