"Chừng nào ta còn sống, sẽ không cho con bé đó bước chân vào nhà!" Nghiêm Quang Tế chống gậy, đập mạnh xuống sàn.
Tiêu Nguyệt vội kéo áo Nghiêm Phương Hoài, lắc đầu ra hiệu.
Nghiêm Phương Hoài ngậm miệng không dám nói tiếp.
Nghiêm Mộ Hàn nhìn ông nội, mắt thoáng xao động nhưng không nói gì, được A Kiệt đỡ về phòng.
Dù trông m.á.u chảy khá nhiều nhưng đa phần chỉ là thương tổn ngoài da.
Chỉ có mảnh thủy tinh găm vào đầu gối là khó xử lý, A Kiệt làm không sạch hết.
"Vết thương này liệu có nhiễm trùng không? Có nên gọi bác sĩ không?" Tiêu Nguyệt lo lắng hỏi.
Nghiêm Phương Hoài nhìn cũng xót xa: "Anh, hay là mình đi bệnh viện đi."
Nghiêm Mộ Hàn cũng cảm thấy đầu gối vẫn còn dị vật: "Vậy đi bệnh viện vậy."
...
Khoảng nửa tiếng sau, Nghiêm Mộ Hàn được đưa đến bệnh viện huyện.
...
Nhà họ Nghiêm vốn là đại gia đình, chuyện hủy hôn nhanh chóng lan truyền khắp làng xã và huyện lỵ.
Đa số mọi người đều cho rằng Nghiêm Mộ Hàn là gã đàn ông tồi, chưa cưới đã ngoại tình, dư luận chỉ trích anh kịch liệt.
Ngược lại, Chu Linh Vận trở thành đối tượng được mọi người thương cảm, phải gặp phải kẻ bạc tình.
Về đến nhà, Chu Linh Vận cứ bồn chồn không yên, trong đầu không ngừng hiện lên khuôn mặt bầm dập của Nghiêm Mộ Hàn.
Cô chưa từng đánh nhau bao giờ, nhưng nghĩ chắc là rất đau.
Nhưng giờ cô cũng không thể làm gì.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, nhà Chu Linh Vận đã có mối lái đến hỏi cô có yêu cầu gì khi tìm đối tượng.
Chu Linh Vận thấy rất lạ, sao vừa hủy hôn đã có người đến mai mối rồi?
Trải qua quá trình xem mắt ở kiếp trước, cô không có cảm tình với chuyện này, đều từ chối hết.
"Em còn nhỏ, vẫn phải tiếp tục đi học, đợi học xong sẽ tính sau."
Bà mối nhiệt tình nói: "Không nhỏ rồi, sang năm 20 tuổi rồi. Lúc bằng tuổi cháu, bà đã có hai con rồi. Nhà họ Vương làng bên có cậu con trai làm bác sĩ ở huyện, công việc ổn định, gia đình cũng khá, cậu ấy cũng có ý với cháu, cháu có muốn gặp không?"
"Không cần đâu, sau khi tốt nghiệp không biết sẽ được phân công đi đâu, bây giờ nói chuyện này còn sớm."
Bà mối giới thiệu năm sáu người, đều bị cô từ chối bằng đủ lý do.
Cuối cùng bà mối đành bỏ cuộc, thất vọng ra về.
Tiễn bà mối đi, Chu Linh Vận thở phào nhẹ nhõm.
Một lúc sau, chủ tiệm tạp hóa gọi cô nghe điện thoại.
Hóa ra là lớp trưởng thời cấp ba Hứa Lực.
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm Mộng Vân Thường
"Tụi mình định tổ chức lớp họp mặt, em có muốn đi không? Coi như tám chuyện cho vui."
"Ở đâu vậy? Khi nào?"
"Tầm 11 giờ sáng nay, đi dạo ở công viên Trung Sơn, trưa về nhà mình ăn cơm."
Dù không thân thiết lắm với bạn cấp ba, nhưng cô cũng muốn lên huyện, có người rủ đi thì vừa tiện.
"Được, lát nữa em ra."
Bây giờ là 10 giờ sáng, lên huyện tầm 11 giờ là vừa.
Chu Linh Vận báo với gia đình mình sẽ lên huyện.
"Chị dâu cũng đi, hai đứa đi chung được." Hoàng Thục Phân nói.
Một lát sau, Chu Linh Vận cùng chị dâu Tôn Nghiên ra bến xe.
Tôn Nghiên đi chợ mua đồ dùng, không cùng đích đến với Chu Linh Vận nên hai người chia tay, hẹn 3 giờ chiều gặp ở bến xe.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tạm biệt Tôn Nghiên, Chu Linh Vận đi bộ đến công viên Trung Sơn.
Đến nơi đã thấy bảy tám bạn học cũ đang nói chuyện.
Một số đã là sinh viên đại học, số khác không đỗ đại học đã đi làm.
Mọi người trò chuyện như trở về thời cấp ba.
Chu Linh Vận chỉ thân với Hứa Lực, còn lại đều xã giao.
Các bạn khác cũng không ngờ cô sẽ đến, với cô bạn xinh đẹp học giỏi này đều rất tò mò.
Họ hỏi cô nhiều chuyện về đại học, Chu Linh Vận trả lời ngắn gọn.
"Mấy đứa mình đều học ở Quảng Nguyên thị, có dịp hẹn gặp nhé." Hứa Lực đề nghị.
Hứa Lực đỗ Học viện Sư phạm Phương Nam, chuyên ngành quang điện, có liên quan đến vô tuyến điện của Chu Linh Vận nên hai người khá hợp đề tài.
Nói chuyện một lúc, thấy mọi người đã đông đủ, Hứa Lực dẫn mọi người về nhà.
Trên đường đi ngang qua Bệnh viện Nhân dân, Chu Linh Vận đột nhiên dừng bước.
Trước cổng có chiếc xe quân đội quen thuộc.
Trái tim bình lặng bỗng dậy sóng.
Không biết anh hôm qua thế nào rồi?
Lão gia họ Nghiêm tuy già nhưng xem ra đánh rất mạnh tay.
Để hủy hôn suôn sẻ, Nghiêm Mộ Hàn tự bôi nhọ mình, vô cớ bị đánh, nghĩ lại thấy áy náy quá.
Trong lòng dâng lên bất an.
"Em có việc phải vào bệnh viện, xử lý xong em sẽ đi sau được không?" Chu Linh Vận hỏi.
Hứa Lực nhìn mọi người: "Cũng được, nhưng sợ em không biết đường, hay anh đợi ở đây rồi đi sau? Mọi người đều biết nhà anh."
Mọi người đều đồng ý.
"Em vào một chút thôi, xong ngay." Chu Linh Vận nói xong liền bước vào bệnh viện.
Đến quầy lễ tân hỏi thăm, quả nhiên Nghiêm Mộ Hàn đang nằm viện.
Vậy là tình hình khá nghiêm trọng sao?
Trong lòng Chu Linh Vận bỗng sợ hãi, nếu anh có chuyện gì, cô có hối hận đến c.h.ế.t không?
Mỗi bước đi đều nặng trịch, cô không biết mình đã đến phòng bệnh của anh thế nào.
Phòng bệnh yên tĩnh, cô không biết phải đối mặt với anh ra sao, chỉ đứng ngoài cửa nhìn vào.
"Cô gái ơi, tránh đường chút!" Tiếng y tá từ phía sau vang lên, hình như cũng khiến người trong phòng chú ý, người đàn ông trên giường ngẩng mặt nhìn ra.
Nhìn thấy cô, Nghiêm Mộ Hàn hơi sững sờ, định nói gì nhưng lại thôi, mím môi không nói, ánh mắt tối sầm.
Chu Linh Vận thấy vết thương trên mặt anh đã được xử lý, chỗ bầm cũng bôi thuốc, nhưng không làm giảm đi vẻ điển trai, ngược lại càng thêm phần ngang tàng.
Thấy anh không nói, trái tim cô càng nặng trĩu.
Im lặng giây lát, cô mới lên tiếng: "Anh... ổn chứ?"
"Chưa chết." Giọng Nghiêm Mộ Hàn lạnh lùng xa cách, mắt quay sang hướng khác không nhìn cô.
Nhưng chỉ anh biết, trái tim vừa mới bình lặng trong mấy ngày qua, khi thấy cô lại tan nát.
Ánh mắt lo lắng của cô dễ khiến anh hiểu lầm rằng cô vẫn còn yêu mình.
Ảo giác này sẽ hành hạ anh, còn đau đớn hơn cả những vết thương thể xác.
Trong hy vọng và tuyệt vọng liên tục chuyển đổi, cực kỳ khổ sở.
"Em đến đây làm gì?"
Nhìn anh như vậy, Chu Linh Vận càng thấy có lỗi, vội nói: "Em xin lỗi."
Anh không cần cô nói xin lỗi, không khí ngột ngạt càng lan tỏa.