Hai năm qua, hai người đã đều đã lớn, Tống Dã không khó chiều như hồi nhỏ, không động một chút là mất hứng nữa. Nhưng thói quen tạo thành sau nhiều năm vẫn còn, thực ra khi hai người ở cùng nhau, Khúc Liệu Nguyên quen chiều theo ý hắn hơn.
Bây giờ cậu không muốn chọc Tống Dã giận, giải thích: "Tớ không thích giày trượt ván lắm. Hơn nữa mùa thu cậu đã mua cho tớ đôi giày bóng rổ kia rồi, tớ còn chưa đi lần nào, Tết này tớ đi đôi đấy là được, đừng mua cho tớ nữa. Nếu cậu thích thì mua cho cậu, năm nay cậu chưa mua đôi giày mới nào."
Tống Dã biết cậu thích giày bóng rổ hơn, liền đặt đôi giày kia xuống, thôi vậy. Hắn không ủ rũ như lúc nãy nữa, đi dạo hồi lâu cũng hơi mất hứng, nói: "Anh đưa em ăn gì nhé? Dưới tầng mới mở một nhà hàng Pizza Hut."
Lúc ngồi chờ pizza, Tống Dã lấy chiếc iPhone mới từ trong túi ra, chụp ảnh Khúc Liệu Nguyên. Bây giờ Khúc Liệu Nguyên phối hợp với hắn vô điều kiện, muốn dỗ hắn vui, chụp liền 10 tấm làm mặt hề mặt dễ thương không trùng nhau. Dùng sức lên cơ mặt quá mạnh, nên lúm đồng tiền trong bức ảnh nào cũng rất rõ.
Quả nhiên, Tống Dã vừa chụp vừa cười, rồi ngồi sang phía Khúc Liệu Nguyên, chụp xong hai tấm ảnh chung hai người thì về chỗ cũ.
iPhone 3G không có camera trước, Khúc Liệu Nguyên không thấy ảnh, nói: "Đưa tớ xem thử xem thế nào."
Tống Dã đưa điện thoại cho cậu, cậu nhìn thử rồi nói: "Cậu đẹp trai thật, giống như cậu chủ trong phim truyền hình ấy, còn tớ như người hầu của cậu."
Tống Dã nói: "Bớt nịnh tớ đi."
"Tớ nói thật lòng đấy, cậu cực kỳ đẹp trai." Mắt Khúc Liệu Nguyên liếc xung quanh thấy không ai nhìn bọn họ, dùng hai tay làm hình cái loa đặt trên miệng, truyền âm thanh thẳng sang Tống Dã ngồi bên kia bàn, nói, "Yêu cậu."
Tống Dã: "..."
Khúc Liệu Nguyên nói xong liền thả tay xuống, mặt hơi đỏ, cầm bộ dao nĩa của mình giả vờ xem.
Cậu chưa từng nói lời thế này ở nơi công cộng, trước kia đều là Tống Dã to gan gì cũng dám nói, còn từng hôn cậu trên đường. Cậu không làm được, cũng quá xấu hổ để nói ra, luôn cảm thấy học sinh cấp 3 yêu sớm, lại còn là hai thằng con trai, thì lẽ ra phải kín đáo hơn yêu sớm bình thường. Lén thổ lộ trong nhà hàng với Tống Dã như vậy đã là giới hạn cao nhất mà cậu có thể làm được đến giờ.
"Được rồi," Trong lòng Tống Dã vừa chua vừa ngọt, nói, "Cậu không cần nghĩ cách dỗ tớ nữa, làm như kiểu tớ vô lý lắm vậy."
Khúc Liệu Nguyên nói: "Tớ không có ý đó."
"Anh nói thật với em vậy." Tống Dã nói ra kế hoạch ban đầu muốn thông qua danh hiệu cấp tỉnh để Khúc Liệu Nguyên được cộng điểm, nói, "Kết quả không ngờ như vậy."
Khúc Liệu Nguyên đã hiểu, không quá để ý, ngược lại đứng về phía thầy Thôi chủ nhiệm lớp, nói: "Lão Thôi nói không sai, nếu tớ là lãnh đạo trường thì sẽ càng muốn để cậu được cộng điểm. Cậu có thể thi được thủ khoa tỉnh, toàn trường chúng ta, lão Thôi, còn cả tớ nữa, cũng có thể được vinh danh cùng cậu. Nói cho cùng, chủ yếu vẫn là thành tích của tớ không tốt, nếu tớ được điểm như cậu, chắc chắn trường cũng muốn cho tớ cộng điểm để đạt được thủ khoa. Cơ hội cộng điểm thế này dành cho người xuất sắc nhất mới là công bằng, mà tớ thì không phải."
"Cậu..." Tống Dã muốn nói gì đó với cậu, nhưng thực sự không tìm ra được điểm gì không đúng trong logic của cậu, cuối cùng nói, "Thôi đã như vậy rồi, không nhắc đến nữa. Học kỳ sau em phải nghe kỹ lời anh, điểm gốc cũng đỗ được Bắc Đại. Với cả, quên chuyện trường cảnh sát cho anh càng sớm càng tốt."
Nhắc đến chuyện này, Khúc Liệu Nguyên lại gượng gạo, ngập ngừng nói: "Tớ... tớ có nghĩ đâu."
"Còn nói không nghĩ?" Tống Dã nói, "Không nghĩ thì cậu tra lung tung trên mạng cái gì đấy?"
Khúc Liệu Nguyên nhỏ giọng nói: "Tớ chỉ là... muốn tìm hiểu thử thôi."
Tống Dã nói: "Có gì hay mà tìm hiểu? Đừng quên lời cậu từng nói đó, là cậu nói muốn thi vào Thanh Bắc cùng tớ, nói muốn thử làm một nhân tài xuất chúng, tìm hiểu những thứ không đâu làm gì? Cậu muốn làm một cảnh sát địa phương nho nhỏ giống Thường Kiện sao?"
"Cảnh sát địa phương thì sao? Không có cảnh sát địa phương thì làm sao an ninh trật tự tốt được." Khúc Liệu Nguyên phản bác lại theo bản năng xong, lập tức cảm thấy không ổn, mất bò mới lo làm chuồng nói, "Không đúng, đâu phải, tớ không muốn làm cảnh sát địa phương."
Tống Dã cạn lời: "Cậu đừng nghĩ đến chuyện không đâu đó là được, điểm bây giờ của cậu mà thi trường cảnh sát, điên à? Nếu vậy thì lúc thi cấp 3 tớ cứ mặc kệ cậu, cậu thi bừa vào một trường cấp 3, tốt nghiệp xong thi thẳng vào trường cảnh sát là tốt bao nhiêu rồi? Thành phố bọn mình cũng có trường cảnh sát, chỉ cần qua điểm chuẩn cao đẳng là đỗ, cậu vào học đi."
Khúc Liệu Nguyên biết trường đó, là một trường cao đẳng nghề ở ngoại ô thành phố, dân bản xứ cũng biết trường kia không tốt.
"Không phải trường cảnh sát nào cũng vậy, giống như cậu muốn học Tự động hoá ấy, có trường cao đẳng cũng dạy Tự động hoá, nhưng đâu thể giống như Thanh Hoa?" Khúc Liệu Nguyên thấy hắn sắp trở mặt, nói, "Tớ cũng không nói mình muốn thi, cậu đừng giận. Tớ nghe lời cậu, tớ học hành chăm chỉ."
Tống Dã cầm cái thìa của mình, gõ đầu Khúc Liệu Nguyên từ bên kia bàn. Khúc Liệu Nguyên vội nhắm mắt, bị hắn gõ hai cái.
"Cẩn thận bỏng." Đúng lúc chị nhân viên phục vụ của nhà hàng mang pizza lên, cười nói với Tống Dã, "Anh đẹp trai, đừng bắt nạt người khác chứ."
Tống Dã: "..."
Khúc Liệu Nguyên nói: "Không phải bắt nạt em, đùa nhau thôi ạ."
Tống Dã không nói tiếp chuyện này nữa, nói nhiều sợ phản tác dụng. Dù sao Khúc Liệu Nguyên vẫn chịu nghe lời hắn, cứ coi như chưa có chuyện gì xảy ra là được.
Buổi chiều, hai người họ xách túi đồ mua sắm về siêu thị, đưa đồ lót giữ nhiệt và mũ len cho hai người Khúc Đại Giang và Cao Tú Nguyệt. Kích cỡ quần áo vừa vặn, mũ cũng hợp với Cao Tú Nguyệt.
Hai người đều rất thích, cũng không tránh được nói vài câu như "đừng tiêu tiền lung tung cho chú dì."
Khúc Liệu Nguyên thấy một chồng tờ rơi quảng cáo sản phẩm nội thất, gạch men giấy dán tường vân vân, hỏi: "Đây là để làm gì vậy? Nhiều quảng cáo thế?"
Cao Tú Nguyệt nói: "Ba con sáng nay đi dạo ở Red Star Macalline, quảng cáo cửa hàng đưa cho đấy."
Giờ Khúc Liệu Nguyên mới biết gia đình cậu đã được giao chìa khoá nhà mới mấy hôm trước, dự định bắt đầu trang trí nội thất sau Tết âm lịch khi thời tiết không còn quá lạnh nữa, chờ tản bớt mùi formaldehyde là cuối năm hoặc đầu năm sau là có thể chuyển vào nhà mới rồi.
"Tốt quá," Khúc Liệu Nguyên vui vẻ nói, "Gia Chúc Viện xưởng chúng ta đúng là không ở được nữa, hệ thống sưởi không ấm chút nào. Con nghe chị dâu Tiểu Dương nói, sang năm có khi còn giới hạn điện nước nữa. Ba mẹ cứ ở nhà thuê cũng không ổn định. Nhanh thế này đã chuyển nhà mới được rồi, tốt quá!"
Khúc Đại Giang cũng cười nói: "Chờ bắt đầu trang trí nội thất, cuối tuần hai đứa cũng đi xem thử, chọn một phòng mình muốn ở. Nhà này có 3 phòng ngủ, hai đứa sinh viên bọn con đến khi về nghỉ đông nghỉ hè là không cần chen nhau một cái phòng ngủ nữa."
Khúc Liệu Nguyên đờ ra, trong chốc lát không biết phải phản ứng thế nào.
Tống Dã tiếp lời: "Chú, không cần để riêng cho cháu một phòng đâu, để trống một phòng làm phòng cho khách, bạn bè người thân trong nhà đến cũng tiện. Nghỉ đông và nghỉ hè tổng cộng chỉ mấy ngày, cháu và Khúc Nhi vẫn ngủ chung được. Cháu thấy các phòng ngủ trong bản vẽ của nhà kia đều rất to, đến lúc đó hai đứa cháu mua cái giường to một chút, ngủ được là ổn."
"Chuyện này chờ đến lúc sửa nhà lại từ từ bàn." Cao Tú Nguyệt nói, "Nhà kia của Tiểu Dã khoảng tháng 3 tháng 4 là cũng nhận nhà rồi, có sửa sang không? Nếu hai nhà cùng trang trí nội thất, tiền công thợ và vật liệu có khi còn được giảm thêm nữa."
Tống Dã nói: "Không cần, nhà kia... không ở, định bán ạ."
Khúc Đại Giang nói với bà xã: "Em xem, anh đã nói lão Tống bảo Tiểu Dã mua nhà không phải để ở mà, em còn không tin."
Nói chuyện trang trí nội thất một hồi, Khúc Đại Giang lại nhắc tới chuyện ngày mai muốn đưa hai đứa nhỏ đến tỉnh lị thăm Tống Chí Quốc, thì nghe Tống Dã nói đã mua vé tàu cao tốc khứ hồi. Hai vợ chồng không khỏi tò mò một phen: Tàu Hoà Giai có nhanh như vậy thật không? Tàu cao tốc cũng đốt than giống tàu hoả bình thường sao?
Buổi sáng ngày hôm sau, Khúc Liệu Nguyên trải nghiệm tàu Hoà Giai thay ba mẹ trước -- đúng là nhanh như vậy thật! Không đốt than!
Trước đây đi xe khách nhanh nhất cũng phải hơn 2 tiếng, gần 3 tiếng mới đến được tỉnh lị, đi tàu cao tốt chỉ cần 40 phút. Tống Dã còn mang theo đồ ăn vặt cho Khúc Liệu Nguyên, nhưng một gói khoai tây chưa ăn hết đã đến ga tàu tỉnh rồi.
Khúc Liệu Nguyên kinh ngạc trước tốc độ này, xuống tàu xong vẫn không ngừng quan sát bề ngoài, cáp điện bên trên, và đường ray bên dưới của tàu Hoà Giai, hỏi Tống Dã: "Sau này cậu học Tự động hoá có khả năng tham gia chế tạo thứ này không?"
Tống Dã không rõ lắm, suy đoán nói: "Chắc là có chuyên ngành Tự động hoá chuyên về đường sắt... Nhưng cũng có thể từ đây suy ra."
Khúc Liệu Nguyên nói: "Cái này trâu bò thật đấy."
Tống Dã nhân cơ hội nói: "Dù sao thì cho dù chế tạo gì làm gì, cũng phải vào trường tốt nhất mới có cơ hội trâu bò, hiểu chưa?"
"Hiểu." Khúc Liệu Nguyên vốn không nghĩ, cũng không biết hắn đang ám chỉ gì, chỉ mực liên tục quay đầu thán phục đường sắt cao tốc vừa khởi đầu của Trung Quốc.
Hai người họ chuyển sang xe buýt để đi đến nhà tù ở ngoại ô. Khúc Liệu Nguyên lại không được phép vào chung, đành phải chờ bên ngoài.
Hơn 10 giờ sáng, Tống Dã gặp được Tống Chí Quốc.
"Mang sách cho ba rồi, còn mua cho ba một bộ đồ lót giữ nhiệt nữa," Hắn nói, "Với cả dì Cao đan cho ba một đôi tất len."
Tống Chí Quốc nói: "Về chắc chắn phải cảm ơn dì hộ ba, cảm ơn cả chú Khúc của con nữa."
Tống Dã nói: "Vâng."
Hai ba con rơi vào sự im lặng khó hiểu.
Hai người đều là người thông minh, có những lời mặc dù không nói rõ, nhưng trong lòng hai bên lại rất rõ ràng. Ba phát hiện ra bí mật của con trai, con trai thì phát hiện ba đã phát hiện ra rồi.
"Về đã tìm hiểu chưa?" Thời gian gặp nhau dù sao cũng ít, Tống Chí Quốc phá vỡ im lặng trước, nói, "Ngành Tự động hoá của Đại học Hồng Kông xếp hạng quốc tế cũng rất cao. Trong 10 năm gần đây, môi trường ở Hồng Kông cũng không thay đổi quá nhiều, xét về tổng thể thì không thua kém Thanh Hoa."
Tống Dã trực tiếp tỏ thái độ: "Không tìm hiểu, con không đi."
Tống Chí Quốc nói: "Ba chỉ cho con một gợi ý thôi, con không đi ba cũng chịu, ba cũng không ra được."
Tống Dã: "..."
"Có vài chuyện, chủ yếu là trách nhiệm của ba." Tống Chí Quốc nói, "Nếu ba không làm chuyện sai lầm, cuộc đời con sẽ, sẽ không xuất hiện... vấn đề như vậy."
Tống Dã biết ông đang nói gì, nói: "Ba, ba chú ý cách dùng từ, con không có vấn đề. Con là người lớn rồi, có thể chịu trách nhiệm với bản thân."
Tống Chí Quốc nói: "Ba tin con có thể chịu trách nhiệm với bản thân, nhưng người khác thì sao? Con có hiểu con đang làm hại người khác không? Mà người khác này, đối với con, đối với ba, đều có công ơn mà cả đời này hai ba con ta đều hoàn toàn không thể báo đáp được."
Tai Tống Dã ong ong, nói: "Cái này không cần ba nhọc lòng, con giải quyết được."
"Giải quyết?" Tống Chí Quốc cười, nói, "Bây giờ con chịu thừa nhận đây là vấn đề rồi à?"
Tống Dã lạnh lùng nói: "Ba để ý bản thân mình cho tốt là được, đừng để ý con, cuộc đời con là của chính con, ba đừng đến chỉ tay năm ngón. Cuộc đời ba thì tốt lắm à? Ba là hôn nhân thành công hay sự nghiệp thành công? Ba vốn chẳng có kinh nghiệm thành công nào để chỉ bảo được cho con cả."
Tống Chí Quốc không hề giận, nói: "Lúc nãy ba đã nói rồi, ba chỉ đưa ra gợi ý cho con, không phải muốn chỉ đạo con. Con trai, kinh nghiệm của người thành công thường chẳng có ích gì, kinh nghiệm của người thất bại mới có giá trị thực tế."
Tống Dã: "... Con đi đây, lần sau lại đến thăm ba."
"Con nghe ba nói hết đã, chỉ mấy câu thôi." Tống Chí Quốc giơ tay làm động tác ép xuống, ý bảo con trai bình tĩnh lại.
Khúc Liệu Nguyên lại gặp được viên quản giáo trẻ lần trước đã gặp. Anh trai này rất thích cậu, dẫn cậu đến văn phòng chơi, còn rót nước cho cậu uống. Có qua có lại, cậu lấy đồ ăn vặt trong túi mình ra muốn mời người ta ăn, nhưng người ta không cần.
Anh trai quản giáo hỏi thăm thành tích của cậu, nghe cậu nói xong thì dựng ngón cái khen cậu học giỏi, lại hỏi: "Chuẩn bị đi đâu học đại học?"
Khúc Liệu Nguyên ngượng không muốn nói muốn thi vào Bắc Đại, nói: "Vẫn chưa nghĩ ra, phải xem kết quả thi thử lần 1 lần 2."
Quản giáo nói: "Điểm này của em chắc chắn là tuỳ chọn được trường đại học tốt. Điểm thi đại học hồi đó của anh vừa qua ngưỡng điểm chuẩn thứ 2, trường muốn vào không cần anh, bị đả kích nặng nề, thế là hồ đồ đăng ký bừa một trường và một ngành. Nghĩ đến lại thấy tiếc, đúng là phải học chăm chỉ."
Khúc Liệu Nguyên nói: "Trước đây thành tích của em cũng không tốt, đến cấp 3 mới theo kịp. Anh, anh không phải đi ra từ trường cảnh sát à?"
"Không, anh học logistics, tốt nghiệp xong thi công chức mới đi làm ở đây, không ngờ rất thích công việc này." Anh trai quản giáo không khỏi tiếc nuối nói, "Biết thế ngay từ đầu học chuyên ngành liên quan đến công an ngay từ đầu, không cần lãng phí thời gian và công sức 4 năm, học thứ mình không thích, giờ đi làm trái ngành, kiến thức học ở trường không dùng đến nữa. Em trai à, đến lúc em đăng ký nguyện vọng, nhất thiết phải nghĩ kỹ mình thích gì, nếu không sau này sẽ giống như anh, hối hận cũng muộn rồi."
Tâm tình Khúc Liệu Nguyên có phần phức tạp, nói: "Em thích... cũng vô dụng."
Anh trai ngạc nhiên nói: "Cái gì vô dụng?"
Khúc Liệu Nguyên không nói nữa, nói: "Em còn gói Oreo đây, anh trai ăn không?"
Cái gì vô dụng? Không chỉ Tống Dã muốn cậu thi vào Bắc Đại, mà chính cậu cũng không biết thứ mình thích có hữu dụng hay không.
Từ nhỏ cậu đã thích quân phục, thích súng, cũng hướng về quân đội, nhưng đã biết trường quân đội là tuyệt đối không thể thi. Với tình huống hiện tại, cậu không thể tiếp tục sống cuộc sống do tổ chức sắp đặt nữa.
Vậy trường cảnh sát thì sao?
Đầu tiên là điểm số. Như mọi người nói, điểm này của cậu mà thi vào trường cảnh sát chắc chắn là lãng phí.
Thứ hai là, cậu chưa hề suy nghĩ một cách rất rõ ràng liệu mình có thực sự muốn làm cảnh sát hay không.
Nhưng có một điều rõ ràng là, cho dù cậu có thuận lợi thi đậu vào khoa Quản trị kinh doanh của Bắc Đại, chỉ sợ cũng giống như anh quản giáo này, là mơ hồ học 4 năm, rồi mơ hồ đi làm một công việc, biết đâu có thể may mắn trở thành một nhân tài trong lĩnh vực Quản trị kinh doanh thật.
Đây là cuộc đời cậu mong muốn sao? Hoặc đúng hơn là, "Khúc Liệu Nguyên" đó chính là Khúc Liệu Nguyên mà cậu muốn trở thành sao?
___________________
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Vẫn có thầy cô trong phần bình luận không đọc kỹ đề bài, một câu chuyện trúc mã theo hệ trưởng thành sao có thể dùng "thời gian đại pháp" được chứ?