Qua Cơn Bĩ Cực, Đến Hồi Thái Lai

Chương 6



Ta cười nhẹ: "Tạ Trì, ta và Trân Châu chỉ cần sống tốt là được."



"Những lời đồn đãi ấy sẽ tự như gió thổi qua, rồi cũng sẽ tan biến thôi."



Hắn đứng đó ngây ngốc, có vẻ vừa kinh ngạc lại vừa sửng sốt, mở miệng nhưng cuối cùng lại không nói gì. Ta nghĩ những lời ta nói đêm đó hẳn đã có tác dụng.



Tạ Trì vẫn ngày ngày đi về đêm nhưng không còn ngăn cản ta dẫn Trân Châu ra ngoài nữa. Trân Châu trở nên rất nghe lời ta, con bé là một tiểu nha đầu mềm lòng.



Sáng hôm đó, nó còn lén nhìn ta rồi lau nước mắt. Vì có bài học từ lần trước, ta xem Trân Châu như bảo vật mà trân trọng bảo vệ, không dám rời mắt dù chỉ một chút.



Dân làng tránh xa chúng ta như tránh bệnh dịch, chỉ có mẫu thân ta thương ta. Mẫu thân chỉ lên tiếng nói mấy câu với ta rồi lại bị tổ mẫu gọi đi.



"Ngươi phải tránh xa bọn họ ra, nếu bị xui xẻo truyền tới đây thì làm sao!"



Bên ngoài không được, mẫu thân ta lại lén lút đến thăm chúng ta. Ban đầu tiểu thẩm cũng chỉ nhìn ngó, sau không chịu nổi vì tiểu Song Hỷ cứ bám lấy ta, thẩm ấy cũng dần dần gần gũi với chúng ta hơn. Trân Châu có bạn chơi, trên mặt nở nụ cười nhiều hơn, mỗi ngày nô đùa dưới ánh mặt trời, thân thể cũng khỏe hơn nhiều.



Con bé về nhà thì nói không ngừng với Tạ Trì. Tạ Trì tuy không nói gì nhưng rõ ràng tinh thần hắn cũng vui vẻ hơn hẳn. Ngày hôm ấy, hắn nhét một túi tiền vào tay ta.



"Đây là tiền ta để dành, giao cho nàng."



Tiền không nhiều, hắn kiếm tiền rất khó khăn, mỗi đêm vào rừng săn thú nhưng số lượng không nhiều, bán cũng chẳng được giá. Dân làng nghe nói là đồ săn từ tay hắn thì ai cũng từ chối, những thứ tốt như vậy lại chỉ có thể bán với giá rẻ.



Ngày hôm đó đến hỏi cưới, nghĩ tới hắn mua đủ thứ đồ ngon lại cảm thấy vừa thấy tiếc vừa thấy hắn quá hiền lành. Khi ta xuất giá, chỉ có một bộ váy cưới, còn lại là chiếc trâm gỗ mẫu thân ta cho ta, tổ mẫu chẳng cho ta một đồng nào.



Ta nhận tiền, một phần cất kỹ, dùng một phần đi mua vải. Ta vứt hết mấy bộ đồ xám xịt của Trân Châu, may cho con bé mấy chiếc váy màu hồng, đỏ đáng yêu.



Trân Châu giống hệt Tạ Trì, thật sự rất xinh đẹp, mặc đồ mới trông như một đứa bé trong tranh dân gian. Tạ Trì nhìn Trân Châu, trong mắt hắn cuối cùng cũng có nụ cười. Ta lại lấy một chiếc áo xanh, đặt vào tay Tạ Trì.



"Đây là của chàng."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -



Hắn nuốt nước bọt: "Sao không may cho nàng một bộ?"



Ta cười: "Áo của ta còn nhiều mà!"



Hắn không nói gì, chỉ là mỗi đêm vào rừng sớm hơn, trở về muộn hơn. Mỗi ngày bán được tiền, hắn đều đưa hết cho ta. Nhưng ta nhìn số tiền trong tay, trong lòng thực sự cảm thấy chua xót.



Những con thỏ hoang, chim, còn cả con lợn rừng to, sao chỉ đổi lấy được mấy đồng tiền đồng này!

6.

Làng chúng ta chủ yếu làm nông, giá thịt rất đắt, thứ hàng hoang dã thì lại càng đắt hơn. Tạ Trì nói với ta rằng những con thú hoang hắn săn được thường bán cho mấy thương nhân trong thành phố. Mấy thương nhân này ba ngày lại đến lấy hàng một lần, họ biết thanh danh của Tạ Trì nên giá cả ép xuống rất thấp.

Ta lại hỏi hắn: "Sao chàng không tự mình đi bán?"

Hắn nhíu mày: "Đi vào trong thành một chuyến cũng phải mất cả ngày, trước kia ta phải chăm lo cho Trân Châu, thực ra... ta cũng đã từng đi rồi."

"Chỉ là trong làng cũng có người đi vào thành rồi, lần đó bị người nhận ra, gây ra ầm ĩ lớn, cũng chẳng bán được bao nhiêu tiền, từ đó ta liền bán cho bọn họ luôn."

Ta suy nghĩ một lát, chỉ bảo hắn mỗi ngày để lại cho ta mấy con thỏ hay chút thịt là được. Hắn nghĩ ta muốn ăn nên không hỏi gì thêm, cứ theo lời ta nói mà mỗi ngày để lại một ít. Ta mang những món đồ hoang dã ra chợ làng, học theo cách của mấy người trong làng, bày những món đồ hoang dã đó ra trước sạp hàng. Không ngờ, thật sự có người hỏi mua.

Mấy ngày nay, ta cứ mang Trân Châu đi loanh quanh trong làng, lúc đầu người trong làng nhìn chúng ta từ xa nhưng rồi qua vài ngày, họ cũng dần quen.

Hơn nữa, Trân Châu nhìn rất dễ thương, bọn họ cũng không còn phản cảm như trước. Thế nhưng khi nghe nói chúng ta là người nhà Tạ gia thì ai nấy lại đều có ý muốn lùi bước. Ngày này qua ngày khác, đều là như vậy.

Ta cũng không nản lòng, lần sau đi còn mang theo một cái nồi nấu, lại giảm giá thêm một chút. Đến chợ, ta đặt nồi lên bếp, đổ thịt vào xào, mùi thịt lập tức lan tỏa xa mấy cây dặm.

Con người mà, càng đông càng thích tụ tập.

Ta nhanh chóng múc một đĩa thịt, cười nói: "Mọi người đến thử đi!"

"Thử trước rồi lại mua! Thịt này hoang dã mới săn được tối qua đấy!"

"Giá này chỉ có ở chỗ ta thôi, cùng một loại thịt mà mua ở trong thành, giá cả phải gấp ba lần đấy!"

Món này miễn phí, ai mà không muốn thử chứ?

Một đĩa thịt vừa nấu ra đã bị tranh nhau hết sạch, dĩ nhiên trong đó có không ít người đến để kiếm lời. Nhưng cũng không thiếu người biết nhìn hàng, với giá cả này, chất lượng thịt thế này, mua kiểu gì cũng là được lợi.

Chỉ trong vài giờ, mấy miếng thịt Tạ Trì để lại cho ta đã bán hết sạch.

Ta tính toán, thu được tới một trăm văn tiền! Vui vẻ đi mua ba cây kẹo hồ lô, một cho Trân Châu, một cho ta, còn lại một cây để dành cho Tạ Trì.

Khi Tạ Trì người đầy mồ hôi trở về, Trân Châu và ta đang vui vẻ ăn kẹo hồ lô. Ta đưa cây kẹo hồ lô cho hắn, hắn ngây người trong giây lát rồi lại đẩy cây kẹo lại cho ta.

“Ta không thích ăn cái này, nàng và Trân Châu ăn đi.”

Rồi hắn lại đưa số tiền bán được hôm nay cho ta. Ta nhướng mày cười, kiêu hãnh đặt túi tiền nặng trĩu trước mặt hắn.

Hắn ngạc nhiên đến mở to mắt: “Sao... sao lại nhiều thế này...”

Ta vui vẻ nhìn hắn: “Ta bán đấy!”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com