Qua Cơn Bĩ Cực, Đến Hồi Thái Lai

Chương 4



3.

Nhà họ Tạ còn quạnh quẽ hơn cả nhà ta.



Khi khăn voan được vén lên, trong phòng chỉ có Tạ Trì với gương mặt u ám đang đứng đó cùng con gái Trân Châu bốn tuổi. Dù vậy, trong phòng vẫn có chút không khí vui mừng: trên bàn là cặp nến đỏ, cửa sổ dán đầy chữ cặp chữ "hỷ", đầu giường treo cặp nút đồng tâm.

Ta hít mũi một cái, hắn đã vì ta mà làm từng ấy chuyện. Đã là vợ người ta, ta hiểu mình nên làm gì. Ta nhìn Tạ Trì, khẽ hỏi:



“Phu quân, chúng ta chờ Trân Châu ngủ rồi mới động phòng chứ?”

Tạ Trì trừng to mắt, gương mặt u ám thoáng chốc đỏ bừng lên, lắp ba lắp bắp mãi không nói thành lời. Còn Trân Châu thì trừng mắt dữ dằn nhìn ta:



“Không ngủ! Ngươi đừng hòng bắt nạt phụ thân ta!”



“Trân Châu, Trân Châu phải ở đây canh hai người động… Ưm!”

Tạ Trì nhanh như chớp đưa tay bịt miệng con bé lại, lúng túng nói:



“Tối nay ngươi ngủ buồng trong, ta… ta với Trân Châu ngủ buồng ngoài!”

Không đợi ta phản ứng, hắn đã ôm Trân Châu chạy vụt ra ngoài như chạy trốn. Ta ngẩn người trong chốc lát rồi không nhịn được bật cười, trong lòng cũng dần thả lỏng.

Nơi này yên ắng lạ thường, không giống như ở nhà ta lúc thì tiếng phụ thân ta say rượu la hét, khi thì tiếng tổ mẫu quát tháo, có khi lại là tiếng khóc lóc ngắt quãng.

Ta tựa người bên giường, chẳng bao lâu đã cảm thấy buồn ngủ. Nhưng ta vốn ngủ không sâu, mới chợp mắt được một lát thì đã nghe thấy bên ngoài có tiếng động. Thì ra ngày thường chẳng thấy bóng dáng là vì ban đêm hắn vào núi săn thú.

Ta thấy hắn thuần thục địu Trân Châu lên lưng, ngón tay nhanh chóng buộc dây, bèn nói:



“Phu quân… ta có thể trông Trân Châu mà.”

Đầu ngón tay hắn khựng lại, hiển nhiên là lúc ấy mới sực nhớ trong nhà đã có thêm một người là ta. Ta vội tiếp lời:



“Giờ còn sớm, trên núi lại lạnh, Trân Châu sức khỏe yếu, để con bé ở nhà đi. Chàng cứ yên tâm, ta sẽ chăm con bé thật tốt.”

Hắn do dự trong giây lát rồi cởi dây buộc. Ta đón lấy Trân Châu, gọi hắn lại:

“Phu quân, phu quân, chàng… chàng mấy giờ thì về?”



Hắn khựng người, ngẩn ra, tai bỗng đỏ lên.

“Nếu nhanh thì khoảng giờ Tỵ.”



“Còn nữa, nàng cứ gọi ta là A Trì là được.”

Ta cong khóe môi, mỉm cười:



“Được, A Trì. Ta với Trân Châu sẽ đợi chàng về ăn cơm trưa.”

Hắn nghiêng đầu nhìn ta, có vẻ ngạc nhiên:



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

“Đợi ta… ăn cơm?”

Ta lại gật đầu:



“Đúng vậy. Hay là chàng thích ăn gì, ta nấu cho chàng?”

Hắn thoáng sững sờ, vẻ mặt bỗng trở nên kỳ quái:



“Không… không cần đâu.”



Nói xong cũng chẳng chờ ta đáp đã vội vã chạy đi như né tránh. Ta bĩu môi, đúng là một người kỳ cục.

Tiểu nha đầu Trân Châu này khi ngủ chẳng ngoan chút nào, lúc thì kêu nóng, khi lại thấy lạnh, vừa ho vừa trằn trọc mãi không yên giấc.

Ta nhéo nhẹ má con bé, chắc tại thân thể yếu nên da dẻ cũng trắng hơn người khác. Nghĩ tới những lời đồn đại trước kia về hai cha con họ, ta lại thấy xót xa hơn đôi phần.

Nghe đâu mẫu thân Trân Châu mất vì khó sinh, Tạ Trì phải vừa làm cha vừa làm mẹ, lại bị hàng xóm ghẻ lạnh, chẳng ai giúp đỡ, đến cả lúc vào núi ban đêm cũng phải địu con theo. Hắn khổ như vậy mà vẫn giữ được nhà cửa ngăn nắp, đúng là không dễ dàng gì.

Con không còn mẹ thì thật sự rất đáng thương, ta vô thức ôm con bé chặt thêm một chút. Nửa đêm về sau, con bé rúc vào lòng ta ngủ rất ngon lành.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, Trân Châu nhìn ta với ánh mắt kỳ lạ. Thấy ta đã tỉnh, nó lập tức bày ra vẻ đề phòng. Lúc mặc quần áo, ta với nó giằng co hồi lâu, nó mới chịu để ta chạm vào. Ta nhíu mày nhìn bộ quần áo xám xịt nhăn nhúm trên người con bé, tìm một sợi dây đỏ, tết cho nó hai b.í.m tóc xinh xinh mới hài lòng gật đầu:



“Cuối cùng cũng đáng yêu hơn chút rồi.”

Con bé nhìn bản thân trong gương, ánh mắt lấp lánh: “Xấu.”

Ta xoa đầu nó: “Trân Châu à, nhìn đẹp lắm đấy.”

Con bé mím môi nhưng cũng chẳng cãi lại nữa. Ta cong môi cười, rõ ràng là trong lòng nó đang vui vẻ. Phải nói rằng tính nết Trân Châu thật giống hệt Tạ Trì.



Cổ quái, trầm lặng, lại còn… khó gần.

4.

Tạ Trì đã dọn dẹp nhà cửa rất sạch sẽ.

Ta đi một vòng quanh nhà, mọi nơi đều không có gì để ta làm. Trước kia, vào lúc này nhà ta luôn bận rộn không ngừng nghỉ, nhưng giờ đây khi mọi thứ đều yên tĩnh, ta lại cảm thấy không thoải mái.

Ta tìm kiếm một lúc, cuối cùng cũng tìm được vài bộ quần áo chưa giặt sạch. Dự định giúp đỡ một chút nhưng khi dẫn Trân Châu ra ngoài lại gây ra đại họa.

Trân Châu trước giờ chưa từng ra ngoài vào ban ngày. Đôi mắt to tròn của con bé nhìn gì cũng thấy mới lạ, ngay cả những viên đá ven sông cũng chơi rất vui vẻ.

Ta vừa giặt đồ vừa nhìn từ xa. Chẳng mấy chốc, vài đứa trẻ cùng lứa tuổi với Trân Châu trong làng cũng chạy đến. Mới đầu, bọn trẻ chơi đùa rất vui vẻ, Trân Châu hiếm hoi mới lộ ra chút nụ cười. Nhưng khi ngẩng đầu lên, bọn trẻ lại ném đất vào người Trân Châu.

“Tiểu sát tinh! Tiểu sát tinh! Đánh nó đi!”

Ta vội vàng chạy lại, nhìn thấy một đứa trẻ cầm đá ném về phía con bé. Ta hoảng hốt, vội vàng lao tới chắn trước mặt Trân Châu. Hòn đá sắc nhọn không sai lệch chút nào, trực tiếp nện vào trán ta làm rách da chảy máu.

Máu theo mặt chảy xuống, có lẽ vì ta trông rất đáng sợ. Chưa kịp la mắng mà mấy đứa trẻ đã hoảng hốt chạy tán loạn. Ta lo lắng nhìn Trân Châu từ đầu đến chân: “Trân Châu, mau nói với dì, có đau chỗ nào không?”

Mặt mày Trân Châu tái nhợt, toàn thân lấm lem bùn đất, đầu tóc rối tung, chỉ ngây ngô nhìn ta.

Đột nhiên, nàng òa khóc: “Phụ thân…”

Ta quay người lại, Tạ Trì từ xa chạy đến thở hổn hển. Hắn bế Trân Châu lên, trong mắt chứa đầy sự tức giận.

“Là ai bảo ngươi dẫn con bé ra ngoài!”

Ta chưa bao giờ thấy hắn tức giận đến vậy, lúng túng giải thích.

“Tạ Trì, ta… ”

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com