Quá Ái Kỷ Thì Chơi Một Mình

Chương 8



Đến khi nhận ra người trước mặt là cô gái anh ta luôn thương nhớ, ánh mắt mới sáng lên vui sướng.

 

Nhưng khi ôm lấy Kỷ Điềm Điềm, anh ta lại theo bản năng bịt mũi.

 

“Điềm... Điềm Điềm, người em có mùi gì... vậy...”

 

Nghe thấy thế, Kỷ Điềm Điềm càng khóc nức nở hơn.

 

Nước mũi nước mắt dính đầy mặt.

 

“Anh Đoàn...”

 

Cuối cùng, Kỷ Điềm Điềm được Đoàn Tử Ngọc đưa tới khách sạn gần đó.

 

Khi Kỷ Điềm Điềm tắm rửa sạch sẽ, mặc đồ ngủ mỏng manh bước ra khỏi phòng tắm,

 

Cả hai đồng thời đỏ mặt.

 

Kỷ Điềm Điềm tựa vào vai anh ta, bắt đầu kể lể bao năm qua mình đã phải chịu đựng ra sao.

 

Dưới sự tô vẽ khéo léo của Kỷ Điềm Điềm, cô ta trở nên trong sáng đáng thương.

 

Rõ ràng là Giang Văn Cảnh tự gây thương tích, cuối cùng lại đổ hết trách nhiệm lên đầu cô ta.

 

Đoàn Tử Ngọc nhìn cô ta, ánh mắt cũng dần dần trở nên yêu thương.

 

Ngay khi môi hai người sắp chạm vào nhau, thì tiếng gõ cửa phòng vang lên.

 

Đoàn Tử Ngọc bực bội bước ra mở cửa.

 

Cửa vừa mở, đón chào anh ta chính là cú đ.ấ.m sắt của Bạch Yến Lang.

 

Hai người nhanh chóng lao vào đánh nhau.

 

Khi Bạch Yến Lang nhìn thấy chiếc áo choàng tắm trên người Kỷ Điềm Điềm, anh ta xông tới tát cho cô ta một cái thật mạnh.

 

“Đĩ điếm!”

 

Thân hình mảnh khảnh của Đoàn Tử Ngọc hoàn toàn không phải đối thủ của Bạch Yến Lang.

 

Đúng lúc hỗn chiến đang diễn ra, Giang Văn Cảnh ngồi xe lăn điện cũng góp mặt.

 

Nhưng rất nhanh, anh ta trở thành kẻ bị cả hội đánh hội đồng.

 

Tôi đứng bên ngoài nhìn trận chiến hỗn loạn đó, bèn rút điện thoại gọi cảnh sát.

 

“Alô, 110 phải không? Tôi muốn báo án, ở đây có người tụ tập ẩu đả.”

 

16

 

Bạch Yến Lang lại vào đồn cảnh sát một lần nữa.

 

Kỷ Điềm Điềm khóc như hoa lê dưới mưa, kể với cảnh sát về những ngày tháng bị giam giữ trái pháp luật.

 

Giang Văn Cảnh và Bạch Yến Lang bị tạm giữ.

 

Vài ngày sau, Đoàn Tử Ngọc lại xuất hiện trước mặt tôi.

 

Anh ta hít sâu một hơi, cố gắng ra vẻ nhún nhường mà nhìn tôi:

 

“Lâm Nhược Tuyết, nếu đây là cách cô bắt tôi cúi đầu thì tôi tuyên bố cô thắng rồi.”

 

“Nhưng mẹ tôi thật sự không thể trì hoãn ca phẫu thuật nữa. Tôi biết cô có cảm tình với tôi, chỉ cần cô giúp tôi trả tiền phẫu thuật, tôi sẽ cam tâm tình nguyện để cô bao nuôi!”

 

Lúc nói những lời đó, hai tay Đoàn Tử Ngọc nắm chặt thành nắm đấm, cứ như thể anh ta đã phải chịu sự nhục nhã tột cùng.

 

Tôi từ đầu đến chân đánh giá anh ta một lượt, rồi đột nhiên khẽ bật cười:

 

“Bao nuôi? Anh nghĩ tôi khát khao đến mức không biết chọn lựa thật à?”

 

Cậu trai đẹp đi theo sau lưng tôi cũng gật đầu đồng tình:

 

“Đúng vậy đó, thật không biết lượng sức.”

 

Đoàn Tử Ngọc trừng mắt nhìn tôi, mắt đỏ ngầu:

 

“Lâm Nhược Tuyết, cô thật sự nhẫn tâm đến vậy sao? Rõ ràng tiền phẫu thuật của mẹ tôi còn chưa bằng giá một cái túi xách của cô. Trong mắt cô, mạng người còn không đáng giá bằng một cái túi à?!”

 

Tôi khẽ vuốt ve chiếc túi trong tay,

 

“Cái túi của tôi có thể khiến tôi vui vẻ, mẹ anh có làm được không?”

 

Đoàn Tử Ngọc c.h.ế.t lặng.

 

Tôi lại nói tiếp: “Cái túi của tôi có thể đánh người, mẹ anh làm được không?”

 

Nói rồi, tôi vung túi lên đập thẳng vào đầu anh ta.

 

Sau khi đánh ngã Đoàn Tử Ngọc xuống đất, tôi đau lòng vuốt ve chiếc túi trên tay:

 

“Cái túi này của tôi là mẫu đặt làm riêng trị giá hai triệu, tuy anh làm rách nó rồi, nhưng tôi rộng lượng, sẽ không bắt anh bồi thường.”

 

Phải mất một lúc lâu sau Đoàn Tử Ngọc mới tỉnh táo lại, anh ta nhìn theo bóng lưng tôi mà thề thốt:

 

“Lâm Nhược Tuyết, cô đừng hối hận. Từ nay về sau, dù cô có quỳ xuống cầu xin tôi, tôi cũng tuyệt đối không quay đầu lại!”

 

Mọi người nghe xong đều nhìn anh ta như đang xem khỉ trong sở thú.

 

Con khỉ nào của vườn thú bị sổng chuồng đây?

 

Từ hôm đó, Đoàn Tử Ngọc bắt đầu dốc lòng vươn lên.

 

Nhưng anh ta không biết rằng, giới giải trí là nơi khôn khéo nhất trong việc nhìn người mà đối xử.

 

Nhan sắc và diễn xuất chỉ là tấm vé vào cửa.

 

Điều thật sự quyết định một người có thể nổi tiếng trong showbiz hay không chính là hậu thuẫn phía sau.

 

Chỉ cần có chỗ dựa đủ mạnh, đừng nói là người, ngay cả một con heo cũng có thể được nâng đỡ thành minh tinh hàng đầu.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Kiếp trước, tôi đã dùng hết sức mình để nâng đỡ Đoàn Tử Ngọc như nâng một con heo, đưa anh ta lên ngôi Ảnh đế.

 

Ngay cả kịch bản đưa đến tay anh ta, cũng đều được tôi sàng lọc kỹ lưỡng nhiều vòng trước khi quyết định.

 

Không phải người chọn kịch bản, mà là kịch bản chọn người.

 

Phải biết rằng, để quay được hình ảnh mỹ nam với gương mặt cứng đờ do phẫu thuật thẩm mỹ quá mức của Đoàn Tử Ngọc, đội ánh sáng và đạo diễn đã phải vất vả nhường nào.

 

Vì thế, tôi còn phải đầu tư thêm không ít cho đoàn phim.

 

Nhưng Đoàn Tử Ngọc không tin, anh ta ngạo mạn cho rằng dựa vào diễn xuất xuất thần và danh xưng mỹ nam cổ trang kiếp trước, các đạo diễn sẽ lập tức chọn mình.

 

Nhưng thực tế là, anh ta chạy khắp các đoàn phim lớn nhỏ, vẫn không có lấy một cơ hội thử vai.

 

Dù là hồ sơ hay thư tự giới thiệu, đều như đá chìm đáy biển.

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

 

Điều khiến Đoàn Tử Ngọc phẫn nộ nhất là, những tiền bối từng tôn trọng anh ta ở kiếp trước, kiếp này lại hoàn toàn thay đổi.

 

Tốt thì nhìn anh ta bằng ánh mắt lạnh nhạt,

 

Tệ thì không ngừng chèn ép, thậm chí còn bắt anh ta làm trợ lý.

 

Cuối cùng, không nhịn được, Đoàn Tử Ngọc đánh nhau với một tiền bối, kết quả bị phong sát.

 

Tất nhiên, trước khi phong sát, người đó đã hỏi ý tôi.

 

Ai bảo Đoàn Tử Ngọc mở miệng ra là nói mình từng được tôi bao nuôi?

 

Ồ, cái vẻ không chịu nhục nhã của Đoàn Tử Ngọc lúc trước đâu rồi?

 

17

 

Vài ngày sau, Giang Văn Cảnh từ đồn cảnh sát ra, ngỏ ý muốn gặp tôi một lần.

 

Ban đầu tôi không muốn, nhưng anh ta hứa chỉ gặp một lần này, từ nay về sau sẽ không xuất hiện trước mặt tôi nữa.

 

Trong quán cà phê, tôi đang nhàm chán nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ thì thấy Giang Văn Cảnh mồ hôi đầm đìa đẩy xe lăn đến.

 

“Xin lỗi, Nhược Tuyết, anh đến muộn.”

 

Vừa nói, anh ta vừa ân cần gọi giúp tôi một ly cappuccino.

 

Lúc cà phê được mang lên, tôi đã bắt đầu thấy mất kiên nhẫn.

 

Vì đây căn bản không phải là khẩu vị tôi thích.

 

Nhưng Giang Văn Cảnh lại không nhận ra.

 

Ánh mắt anh ta nhìn tôi đầy dịu dàng, trong ánh nhìn quanh quán là chút gì đó hoài niệm.

 

"Nhược Tuyết, em còn nhớ không? Quán cà phê này là do em dẫn anh đến đó."

 

Nói rồi, anh ta giơ tay trái lên, để lộ chiếc nhẫn ở ngón áp út.

 

“Còn nhớ chiếc nhẫn này không? Anh nhớ rõ hôm đính hôn, em đích thân chuẩn bị nó làm bất ngờ cho anh.”

 

“Anh vẫn luôn đeo trên tay, chưa từng quên.”

 

Tôi ngả người dựa vào lưng ghế, mặt không cảm xúc nhìn Giang Văn Cảnh.

 

“Nói đi, rốt cuộc có chuyện gì?”

 

Giang Văn Cảnh cụp mắt xuống, trông có vẻ rất thất vọng.

 

“Nhược Tuyết, anh sắp ra nước ngoài rồi.”

 

“Đám con riêng kia đã thuyết phục được ông nội, muốn đày anh sang nước ngoài tự sinh tự diệt.”

 

Tôi gật đầu, lạnh nhạt đáp lại:

 

“Tốt, đổi môi trường, đổi tâm trạng. Biết đâu mai sau khoa học phát triển, anh lại đứng lên được thì sao?”

 

Giang Văn Cảnh cúi đầu, không nói gì.

 

Khi tôi sắp cạn kiên nhẫn, định đứng dậy rời đi thì anh ta gọi tôi lại:

 

“Nhược Tuyết, anh thật sự biết sai rồi.”

 

“Đêm nào mơ về kiếp trước, anh cũng thấy mình tội lỗi biết bao nhiêu.”

 

Giang Văn Cảnh nước mắt lưng tròng nói về nỗi ân hận với tôi.

 

Đến cuối còn mắng chửi Kỷ Điềm Điềm.

 

“Con đàn bà đó, anh vì cô ta mới thành ra thế này, vậy mà cô ta lại quay sang nhào vào lòng đàn ông khác.”

 

“Nhược Tuyết, em tin anh đi, lúc đó là cô ta dụ dỗ anh!”

 

Tôi cắt ngang lời anh ta:

 

“Giang Văn Cảnh, đến giờ anh vẫn chưa nhận ra lỗi sai của mình sao?”

 

Nếu trứng không vết nứt, làm sao ruồi bu vào?

 

Nếu nói Kỷ Điềm Điềm đáng ăn một cái tát, thì Giang Văn Cảnh anh phải ăn mười cái tát như đánh long hổ.

 

Một lúc sau, khi tôi đứng dậy chuẩn bị rời đi, Giang Văn Cảnh lại cất tiếng:

 

“Nhược Tuyết, chúng ta thật sự không thể bắt đầu lại sao?”

 

“Không thể.”

 

Sau khi thẳng thừng từ chối, tôi quay đầu vẫy tay chào anh ta…

 

“Không gặp lại.”

 

Mãi mãi không gặp lại.

 

Lần nữa nghe đến cái tên Giang Văn Cảnh, là tin anh ta tự sát.

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com