Quá Ái Kỷ Thì Chơi Một Mình

Chương 10



[Ơ kìa, sao toàn là tin tức giải trí vậy?!]

 

[Coi vui thôi mà, có sao đâu? Hay cậu làm giỏi hơn thì lên mà nói đi.]

 

……

 

Mặt tôi đen lại, miễn cưỡng kể lại mấy tin dự báo của đám bình luận cho Triệu Mạt Nhi nghe.

 

Cô ấy nghe xong, sắc mặt hơi kỳ lạ, lẩm bẩm một câu:

 

Không ngờ cao nhân lại quan tâm đến giới giải trí đến vậy. 

 

Buổi trưa, Triệu Mạt Nhi mở điện thoại đúng thời điểm tôi đã nói trước, vào Weibo xem tin tức.

 

Chẳng bao lâu, cô ấy liền phát hiện ra hôm nay trên Weibo xuất hiện rất nhiều tin có chữ “HOT”.

 

Triệu Mạt Nhi nhìn điện thoại một lúc rồi đột ngột quay sang tôi.

 

“Nhược Tuyết, cậu biết tin nội bộ trong giới giải trí à?”

 

Vừa nói xong câu đó, cô ấy lại tự phủ định luôn:

 

“Không đúng, ngay cả tớ còn không biết, sao cậu lại biết được?”

 

Trước mắt tôi lại hiện lên loạt bình luận, chỉ là lần này đáng tin hơn nhiều.

 

[Mười giờ sáng nay, khu vực Tứ Xuyên sẽ có chấn động rõ rệt, cấp độ khoảng 4.0…]

 

[Chị Tuyết, nếu hôm nay bạn thân chị gặp lại nam chính, sẽ có tai họa đổ m.á.u đó.]

 

[Còn nữa còn nữa…]

 

Tôi đem toàn bộ nội dung từ bình luận nói với bạn thân, giả vờ là mình tính toán ra được.

 

Mười giờ, tôi và Triệu Mạt Nhi đang ngồi trong một phòng học trống.

 

Rất nhanh sau đó, cảnh báo động đất vang lên.

 

Triệu Mạt Nhi trợn tròn mắt nhìn điện thoại, sau đó nhắn một câu: “Chúng ta chia tay đi.”

 

Rồi dứt khoát chặn, xóa toàn bộ liên lạc với nam chính.

 

Triệu Mạt Nhi ôm chặt lấy tôi, trên mặt là vẻ may mắn như vừa thoát chết:

 

“Ân nhân à, cậu đúng là chị em ruột của tớ đấy!”

 

21

 

Tôi cứ nghĩ, với lòng tự tôn mạnh mẽ của nam chính, sau khi bị đá thì nam chính sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt Triệu Mạt Nhi nữa.

 

Cho đến khi bị một cô gái chắn đường, tôi mới biết mình đã nhầm.

 

Cô gái trước mặt chính là thanh mai trúc mã của nam chính.

 

Trong cốt truyện của Triệu Mạt Nhi, cô ta luôn chen vào giữa quan hệ của Triệu Mạt Nhi và nam chính với danh nghĩa em gái kết nghĩa.

 

Thể chất cô ta không tốt, mắc bệnh di truyền bẩm sinh, mỗi tháng đều cần truyền m.á.u để duy trì.

 

Nhưng vì cô ta thuộc nhóm m.á.u hiếm, m.á.u gấu trúc, xác suất chỉ chiếm 0.2% trong dân số.

 

Mà Triệu Mạt Nhi lại xui xẻo thuộc 0.2% đó.

 

Trong truyện, cô ấy vì yêu mà trở thành túi m.á.u tự nguyện cho tiểu thanh mai.

 

Nhưng cho dù như vậy, nam chính vẫn hành hạ cô hàng ngàn lần.

 

Mãi đến khi Triệu Mạt Nhi mang thai.

 

Cứ ngỡ lúc này sẽ chuyển thành ngọt ngào cưng chiều.

 

Nhưng không, tiểu thanh mai bắt đầu hắc hóa.

 

Sau khi biến thành tình địch, cô ta bắt đầu cố ý quyến rũ nam chính.

 

Không chỉ hại Triệu Mạt Nhi đến mức sẩy thai, mà còn cướp luôn một quả thận của cô ấy.

 

Về sau, khi nam chính thâu tóm hết tài sản của nhà họ Triệu,

 

Tiểu thanh mai còn đeo trang sức của mẹ Triệu Mạt Nhi từng đeo, lượn lờ khoe khoang...

 

Sau đó, lại là mô típ ngược thân ngược tâm của nam nữ chủ.

 

Tôi đứng trước mặt Triệu Mạt Nhi, cảnh giác nhìn chằm chằm vào tiểu thanh mai.

 

Cô ta mắt đỏ hoe, trừng mắt với Triệu Mạt Nhi.

 

“Triệu Mạt Nhi, cô có tiền là muốn làm gì thì làm à?”

 

“Chơi đùa anh tôi vui lắm sao?”

 

“Cô ép anh tôi yêu cô, rồi cô lại đá anh ta, cô có biết anh tôi đau lòng cỡ nào không?”

 

Triệu Mạt Nhi chỉ hèn mọn trước mặt nam chính.

 

Nhưng bây giờ bị người khác tới gây sự, chiến ý của cô ấy bùng nổ.

 

Tính cách tiểu thư trỗi dậy.

 

“Sao hả? Khi tôi yêu đương với anh trai cô, tôi không chỉ trả toàn bộ học phí bốn năm đại học cho anh ta, mà còn tiêu hơn cả triệu bạc vì anh ta đấy.”

 

“Ngay cả bộ đồ hiệu cô đang mặc cũng là tôi mua cho.”

 

Tiểu thanh mai đỏ mặt nhưng vẫn cố cãi:

 

“Có tiền là giỏi lắm sao? Cô có biết cái túi của cô đáng giá bao nhiêu bữa ăn của người nghèo không?”

 

Triệu Mạt Nhi bật cười lạnh:

 

“Thế cô có biết cái áo cô đang mặc đủ cho bao nhiêu người nghèo ăn cơm không?”

 

“Nếu cô đã khinh tiền như rác, vậy thì cởi đồ ra đi.”

 

Tiểu thanh mai không chịu nổi nữa, bật khóc nức nở.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Triệu Mạt Nhi nhìn bóng lưng cô ta, bĩu môi lườm một cái.

 

“Tớ đã sớm ngứa mắt con nhỏ này rồi, lúc tớ đi hẹn hò, nó chính là bóng đèn sáng nhất.”

 

Tôi và Triệu Mạt Nhi cùng đi về phía xe.

 

Triệu Mạt Nhi vừa chạm tay vào cửa xe, tôi còn chưa kịp ngồi ổn định,

 

Cô ấy đã bị nam chính lao ra, túm chặt lại.

 

“Triệu Mạt Nhi, em mau đi xin lỗi Thanh Thanh.”

 

Vừa nói, anh ta vừa siết c.h.ặ.t t.a.y cô ấy, kéo về phía tiểu thanh mai.

 

“Buông ra, anh làm đau tôi rồi.”

 

Tôi lập tức xuống xe chắn giữa hai người.

 

Nam chính nhìn tôi, ánh mắt đầy hằn học.

 

"Chính là cái con bạn thân này đúng không, nếu không phải tại cô, Mạt Nhi đã không chia tay với tôi!"

 

Nói xong, anh ta buông tay Mạt Nhi ra, vươn tay muốn đẩy tôi ra.

 

Vừa chạm vào tôi hai cái, đã bị Triệu Mạt Nhi tấn công từ sau lưng.

 

Cô ấy nhấc chiếc giày cao gót lên, bắt đầu điên cuồng đập vào đầu anh ta.

 

Vừa đánh vừa chửi:

 

“Đồ đàn ông khốn nạn, anh bắt nạt tôi thì thôi, còn dám động vào chị em tôi à?”

 

“Anh là cái thá gì? Hôm nay bà đây đánh c.h.ế.t anh!”

 

Động tác vung giày của Triệu Mạt Nhi như gắn động cơ.

 

Dưới hiệu ứng tàn ảnh, tôi không đếm nổi cô ấy đánh bao nhiêu lần.

 

Sau cú cuối cùng, cô ấy mới quay lại hét với tôi: “Mau báo công an đi!”

 

Tôi chỉ vào nam chính đang nằm bất tỉnh dưới đất:

 

"Hay là chúng ta gọi 120 trước đi?"

 

22

 

Trong bệnh viện, sau khi Triệu Mạt Nhi thanh toán xong viện phí cho nam chính của mình, cô ấy lại cùng tôi đến đồn cảnh sát làm biên bản.

 

Trên đường trở về, Triệu Mạt Nhi ấm ức tựa đầu lên vai tôi.

 

“Nhược Tuyết, cậu nói đúng thật, tên đàn ông khốn kiếp đó đúng là khắc mệnh tớ mà.”

 

Tôi cứ tưởng sau chuyện lần này, nam chính sẽ không dây dưa với Triệu Mạt Nhi nữa.

 

Nhưng sự thật cho tôi biết, đừng bao giờ đánh giá thấp độ dày da mặt và giới hạn đạo đức của nam chính.

 

Nhất là nam chính trong mấy bộ truyện ngược.

 

Vài ngày sau, khi nam chính mặt mũi bầm dập, cà nhắc cà nhắc xuất hiện trước mặt chúng tôi.

 

Vừa mở miệng đã là một câu:

 

“Triệu Mạt Nhi, tuy em cứ thích dùng tiền để làm nhục tôi, nhưng tôi không trách em.”

 

Lời này vừa thốt ra, các bình luận đã không nhịn được trước. 

 

[Có ai làm ơn dùng tiền làm nhục tôi với không?!]

 

[Bầu trời vang lên một tiếng sấm, tôi đây xuất hiện rực rỡ, chị đại nhà giàu ơi, chị nhìn em nè, chị muốn làm nhục em kiểu gì cũng được hết!]

 

[Cái thằng này vừa ăn vừa lấy còn dám mắng người, là nguyên tố hóa học gì vậy, soda?!]

 

[Da mặt thế này, chắc đạn b.ắ.n cũng không thủng đâu nhỉ?]

 

Bên này, nam chính chẳng những không nhận ra lời nói của mình nặng mùi “ông bố dạy đời”,

 

Thậm chí còn học theo giọng điệu tổng tài bá đạo:

 

“Triệu Mạt Nhi, không có sự cho phép của tôi, ai cho em chia tay hả?”

 

“Mau thu hồi lời chia tay đó lại!”

 

Mắt Triệu Mạt Nhi sắp đảo ngược lên trời.

 

Còn chưa kịp nói gì, tiểu thanh mai sau lưng nam chính đã lớn tiếng la lên:

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

 

“Cô Triệu, chẳng lẽ là cô lẳng lơ thay lòng đổi dạ, để mắt tới người khác nên mới đá anh tôi hả?”

 

Nam chính và tiểu thanh mai chặn chúng tôi lại đúng giờ cao điểm, đông người qua lại.

 

Câu nói đầy tính khiêu khích của tiểu thanh mai vừa rơi xuống, chúng tôi lập tức bị người qua đường vây quanh xem náo nhiệt.

 

Tiểu thanh mai thấy người vây quanh càng lúc càng đông, vẻ mặt cũng ngày càng tỏ ra yếu đuối đáng thương:

 

“Cô Triệu, tuy cô có tiền, nhưng cũng không thể đùa giỡn tình cảm người khác như thế được.”

 

“Anh tôi tuy có hơi trầm tính, nhưng thật sự rất thích cô.”

 

“Nếu đã chia tay, vậy làm ơn trả lại quà của anh tôi đi, đó là tiền anh tôi dành dụm rất lâu mới mua được.”

 

Không ít người qua đường không rõ đầu đuôi, bắt đầu lên tiếng chỉ trích chúng tôi:

 

“Nhìn cô gái này da trắng mịn màng, sao làm mấy chuyện không có đạo đức thế?”

 

“Có tiền là có thể đùa giỡn tình cảm người khác sao?”

 

“Chắc lại là dạng con gái mê tiền đây?”

 

Triệu Mạt Nhi tức đến mức suýt nổ phổi.

 

Tôi chắn trước mặt cô ấy, ánh mắt lạnh lẽo nhìn thẳng vào tiểu thanh mai.

 

“Tốt lắm, nếu đã nói vậy thì chúng ta hãy nói chuyện cho rõ ràng đi.”

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com