Phượng Quy Về Thần

Chương 3



Ta chuẩn bị ngăn cản những cung nữ, vì trong cung, càng nhiều lời thì càng dễ thất bại.

 

“Bạch Lạc! Ngươi thật to gan!” Chữ Doanh tức giận đến gần.

 

Đây là lần đầu tiên sau khi đăng cơ, Chữ Doanh chủ động đến tìm ta, chắc chắn là để vấn tội.

 

Hắn mặc triều phục, đội mũ miện đế vương, Chữ Doanh có phần uy nghiêm nhưng khi hắn mở miệng, ta chỉ muốn cười ra tiếng.

 

“Tham kiến bệ hạ, không biết thần thiếp đã làm sai chuyện gì?” Ta không kiêu ngạo cũng không nịnh bợ mà lên tiếng.

 

Ta vốn định giả vờ ra vẻ yếu đuối nhưng khi nhìn thấy Chữ Doanh, ta lại không thể làm được.

 

Có vẻ như ta vẫn còn quá khác biệt so với Từ Thiên Thiên.

 

Chữ Doanh bước đến gần, nắm lấy mặt ta, tức giận nói: “Việc của Từ tướng, chính là bút tích của ngươi phải không?”

 

Ta nhìn vào đôi mắt giận dữ của hắn, gằn từng chữ: “Thần thiếp không hiểu bệ hạ đang nói gì, càng không có cái gọi là bút tích.”

 

Chữ Doanh vội vã hất ta ra: “Không phải ngươi?”

 

Ta cúi đầu, từ từ cười nói: “Bệ hạ không phải không biết, hiện giờ thần thiếp chỉ còn lại Liên Nhi, mà Liên Nhi còn là một nữ tử bị câm.”

 

“Thật không? Tốt nhất không phải là ngươi.” Chữ Doanh có chút bối rối, hừ lạnh một tiếng rồi xoay người rời đi.

 

Quả nhiên, hắn đến để chất vấn ta về chuyện của Từ Thiên Thiên.

 

Khi mọi chuyện không thể che giấu, hắn mới trở nên hoảng loạn như vậy.

 

Sau khi Chữ Doanh rời đi, Thiên Nhất đến gặp ta.

 

“Công chúa, Từ tướng tham ô ngân lượng cứu tế, hiện giờ đã bị giam vào ngục.” Thiên Nhất quỳ xuống trước mặt ta.

 

“Rất tốt.” Ta nhìn lại cây trâm ngọc mà Thiên Nhất đã mang về cho ta trước đó.

 

Ta nhìn Thiên Nhất, đặt ngọc trâm vào tay hắn, hỏi: “Thiên Nhất, ngươi thấy ta có đẹp không?”

 

Thiên Nhất ngẩng đầu, ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, sau đó lại cúi đầu: “Thuộc hạ không dám khinh nhờn Công chúa, Công chúa cực kỳ mỹ miều.”

 

“Cực kỳ mỹ miều? Vậy sao Chữ Doanh lại phản bội ta vì Từ Thiên Thiên?” Ta chỉ còn lại sự hận thù đối với Chữ Doanh: “Thôi bỏ đi, dược liệu còn tiếp tục không?”

 

“Chưa từng gián đoạn một ngày nào.”

 

Ta đưa cho hắn một gói thuốc bột: “Đem cái này thêm vào, cho vào các món ăn bổ dưỡng mỗi ngày của Từ Thiên Thiên.”

 

Loại thuốc này sẽ khiến Từ Thiên Thiên trở nên vô cùng khó chịu, không thể giả vờ nhu thuận được nữa.

 

Ta không thể đạt được cảnh giới như vậy, nhưng nếu có người giúp đỡ thì sao?

 

Thiên Nhất nhận lấy: “Vâng.”

 

Ta vẫy tay: “Đi đi.”

 

“Vâng.”

 

Thiên Nhất rất nghe lời, ta bảo hắn làm gì, hắn đều làm theo, chẳng bao giờ hỏi tại sao.

 

Mặc dù ta không còn là Công chúa, hắn vẫn gọi ta là Công chúa.

 

Ta lấy ngọc trâm từ tay hắn, tùy tiện đặt lại vào gương lược.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Tính toán thời gian, Từ Thiên Thiên đã mang thai được bốn tháng.

 

Mấy ngày nữa, sẽ có trò hay để xem.

 

4

 

Ta không nghĩ đến trò hay lại đến nhanh như vậy.

 

Ngày hôm ấy, Từ Thiên Thiên đích thân thỉnh tội, dẫn theo một nhóm cung nhân quỳ trước cửa Ngự Thư Phòng, cầu xin Chữ Doanh tha cho phụ thân nàng ta.

 

Nghe nói, Chữ Doanh thật sự quyết tâm, không lập tức đáp ứng yêu cầu của Từ Thiên Thiên, cuối cùng đến khi màn đêm buông xuống, hắn vẫn ngủ lại tại Phượng Nghi Cung.

 

Theo lời cung nhân đang hầu hạ, đêm đó Chữ Doanh muốn đến sáu bảy lần.

 

Ngày hôm sau, Từ tướng được thả ra khỏi ngục nhưng lại bị giam lỏng tại nhà.

 

Quả nhiên, c.h.ế.t dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu.

 

Lúc này trong cung, tin đồn về việc phế hậu tự nhiên cũng tan biến.

 

Từ Thiên Thiên mang thai, Chữ Doanh hàng đêm ngủ lại bên nàng ta, là phúc hay hoạ không ai có thể đoán trước.

 

Ta chỉ âm thầm cho thêm một chút thuốc vào, khiến Từ Thiên Thiên cảm thấy bí bách, việc Chữ Doanh hàng đêm ngủ lại chính là công lao của chính nàng ta.

 

Hơn nữa, Từ tướng ra ngoài cũng không phải vô tội, ta muốn xem xem Chữ Doanh sẽ làm thế nào để che chở cho Từ Thiên Thiên và Từ gia trước thiên hạ.

 

Nếu như mọi chuyện đều ổn thì tốt nhưng Từ tướng tham lam không biết đủ, dám động tay tới cả ngân lượng cứu tế.

 

Lúc này, bên ngoài hoàng cung đều đang lan truyền cáo trạng của ngự sử và bá tánh, nếu Chữ Doanh vẫn tiếp tục bảo vệ Từ gia một cách trắng trợn, hắn sẽ bị mang danh hôn quân, còn Từ Thiên Thiên cũng sẽ bị coi là yêu hậu.

 

“Thiên Nhất.” Ta lười biếng dựa vào giường Quý phi: “Nghe nói Từ Thiên Thiên có một người ca ca, suốt ngày chỉ biết đắm mình trong hoa lâu, ngươi nói xem...”

 

Thiên Nhất quỳ một gối xuống đất, đáp: “Thuộc hạ hiểu rồi.”

 

Ta liếc nhìn Thiên Nhất, nói: “Ta muốn ngày mai thiên hạ đều biết chuyện này.”

 

Thiên Nhất ngẩng đầu nhìn ta một cái, rồi lại vội vàng cúi đầu: “Công chúa, thuộc hạ tuân mệnh.”

 

Thiên Nhất quay người đi, chỉ để lại bóng lưng cho ta

 

“Thiên Nhất, ta muốn ăn cái bánh hoa quế mà ngươi đã mua cho ta lần trước.” Ta nhìn theo bóng dáng Thiên Nhất, trong lòng cảm thấy trống vắng.

 

Thiên Nhất ngẩn người, rồi nhanh chóng đáp: “Dạ, Công chúa.”

 

Trước kia ta không học được nữ công, mẫu hậu sẽ phạt ta không được ăn cơm.

 

Khi đó, trên bàn bỗng nhiên xuất hiện mấy khối bánh hoa quế mà không rõ lý do, ta còn tưởng rằng là mẫu hậu để lại cho ta nhưng thực ra, ta chưa từng thấy loại bánh hoa quế này trong cung.

 

Nghĩ lại, chắc chắn là Thiên Nhất đã lén lút để lại cho ta.

 

5

 

Ngày hôm sau, vào giờ cơm trưa, ta được thả ra khỏi cung, giải trừ lệnh cấm túc.

 

Cùng với thánh chỉ, còn có cả phượng ấn của Hoàng Hậu.

 

Ta cũng không giấu phượng ấn, Từ Thiên Thiên dẫn theo một nhóm cung nữ, hùng hùng hổ hổ kéo đến trước cửa Ngự Thư Phòng.

 

"Hoàng Hậu nương nương giá lâm ~"


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com