Phượng Quy Về Thần

Chương 10



13

 

Rượu đã tỉnh gần hết, ta quay lại bàn tiệc.

 

Gánh hát đã bắt đầu biểu diễn.

 

Hai diễn viên trên sân khấu, một người cầm thương, một người cầm kiếm, phối hợp ăn ý. Người múa kiếm thân pháp mềm mại, người múa thương thì khí chất tuấn dật phi phàm.

 

Ta đang chăm chú thưởng thức vở kịch dưới đài, bỗng nhiên, kẻ cầm kiếm lao về phía ngai vàng...

 

Đối phương định ám sát Chữ Doanh?

 

Chữ Doanh thất kinh, hét lớn gọi thị vệ hộ giá.

 

Không ngờ kẻ đó đột ngột đổi hướng, lao thẳng về phía ta.

 

Trường kiếm nhắm ngay mặt ta.

 

Ta chỉ kịp nghĩ đến việc né tránh nhưng đã không còn kịp.

 

Trong chớp mắt, một bóng đen lao đến, chắn trước mặt ta.

 

Là Liên Nhi! Nàng ấy dùng đôi tay nắm lấy thanh kiếm, mũi kiếm xuyên thẳng qua ngực...

 

Ta vớ lấy một cái mâm lớn, đập mạnh vào mặt kẻ đó. Máu từ mặt hắn ta nhỏ xuống, cảnh tượng vô cùng kinh hãi.

 

Hắn ta định rút trường kiếm ra nhưng Liên Nhi kiên quyết không buông tay. Hắn ta liền tung một cước đá văng nàng ấy ra. Liên Nhi phun ra một ngụm m.á.u tươi, ngã xuống nền đất.

 

Ta không thể ngăn cản được tên thích khách, chỉ còn cách dẫn dắt hắn ta về phía Chữ Doanh.

 

Không ngờ, khi ta quay lại thì kẻ múa thương trên sân khấu đã truy sát Chữ Doanh không ngừng.

 

Không suy nghĩ nhiều, ta chỉ có thể lao về phía Chữ Doanh.

 

Ai ngờ, kẻ cầm thương đột ngột xoay tay, mũi thương đ.â.m thẳng vào kẻ cầm kiếm, khiến hắn ta bị hất văng.

 

Hắn ta đang cứu ta?

 

Ta nhìn người này, cảm giác vô cùng quen thuộc mà không hiểu tại sao.

 

Lúc này, cấm vệ quân từ ngoài cửa ùa vào.

 

Kẻ cầm thương không do dự, ném thẳng cây thương về phía Chữ Doanh. Mũi thương xuyên qua n.g.ự.c hắn, m.á.u b.ắ.n lên mặt ta...

 

Khi ta lấy lại tinh thần, người cầm thương đã bị c.h.é.m liên tiếp, m.á.u nhuộm đỏ cả phục trang biểu diễn.

 

Hắn ta ngã xuống, ngoảnh đầu nhìn về phía ta, dường như đang mỉm cười.

 

Chữ Doanh gục xuống, ngả thẳng về phía sau.

 

Từ Thiên Thiên hoảng loạn, động thai khí, ngồi nghiêng trên ghế kêu khóc.

 

Văn võ bá quan trong điện hoảng sợ đến mức không ai dám cử động.

 

Dưới đài nằm la liệt thi thể, mùi m.á.u tanh nồng lan tỏa khắp đại điện.

 

Cả buổi yến tiệc biến thành một mớ hỗn loạn.

 

Ta cố gắng giữ bình tĩnh, ra mặt xử lý.

 

Trước tiên, ta sai người mời thái y cứu chữa cho Chữ Doanh, rồi đưa Từ Thiên Thiên về thiên điện để ổn định tình hình.

 

Với sự việc như thế này, ta buộc phải giữ các đại thần trong điện, không cho rời đi.

 

Nhưng bọn họ ồn ào tranh cãi đến mức làm ta đau đầu như muốn vỡ tung.

 

14

 

Ta rút phượng loan thoa ra, nói lớn:

 

"Cấm vệ quân đâu?"

 

Dưới đài, một nhóm cấm vệ quân đồng loạt quỳ xuống, đáp: "Có!"

 

Khung cảnh hỗn loạn tức khắc trở nên im lặng.

 

Quan lại các cấp không ai dám thở mạnh, chỉ lặng lẽ cúi đầu.

 

Tiếng gào khóc thê lương của Từ Thiên Thiên vọng qua từng lớp tường cung, như thể vang ngay bên tai ta.

 

Thái y báo rằng Chữ Doanh mạng lớn, vẫn chưa c.h.ế.t nhưng thời tiết nóng bức, nếu không được chăm sóc tốt, vết thương có thể trở thành chí mạng.

 

Ta bình tĩnh sắp xếp, sai người đưa Chữ Doanh về tẩm cung tĩnh dưỡng, sau đó đi tìm Liên Nhi.

 

Nhưng tìm khắp nơi cũng không thấy bóng dáng nàng ấy.

 

Hỏi cung nhân xung quanh, chẳng ai thấy nàng ấy đâu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Tiếng khóc của Từ Thiên Thiên dần nhỏ lại, rồi hoàn toàn im bặt.

 

Không hay rồi! Liên Nhi có thể đã tìm đến Từ Thiên Thiên!

 

Ta cuống cuồng chạy như điên về phía thiên điện, vừa đến cửa đã thấy Liên Nhi, tay cầm cây trâm dính máu, nhìn ta mỉm cười.

 

Bỗng nhiên, một thanh kiếm xuyên qua n.g.ự.c nàng ấy, Liên Nhi từ từ khuỵu xuống đất.

 

Là Từ Thiên Thiên!!!

 

Nàng ta đã g.i.ế.c Liên Nhi.

 

Ta chụp lấy cái khay trên bàn, đập mạnh vào Từ Thiên Thiên khiến nàng ta bất tỉnh.

 

Ta ôm Liên Nhi khóc nức nở: "Liên Nhi, tỉnh lại đi, ngươi đừng ngủ, ta sẽ gọi thái y ngay!"

 

Liên Nhi yếu ớt đưa bàn tay đẫm m.á.u lau nước mắt cho ta: "Công chúa, nô tỳ đã... giết... khụ khụ... g.i.ế.c hài tử của bọn họ."

 

"Liên Nhi..."

 

"Công chúa, nô tỳ biết mình không sống nổi." Liên Nhi ho ra một ngụm máu, nhuộm đỏ vạt áo.

 

"Người đừng buồn. Liên Nhi đã báo được thù, Liên Nhi rất vui, sau này người nhất định phải sống thật tốt."

 

"Được, được. Ta hứa với ngươi."

 

Ta điên cuồng bịt vết thương của nàng ấy lại nhưng m.á.u cứ chảy mãi, một người sao lại có thể chảy nhiều m.á.u đến thế?

 

Liên Nhi từ từ buông tay, thân thể yếu ớt rũ xuống...

 

Người đã ở bên cạnh ta từ nhỏ, giờ đây lại mãi mãi rời xa ta.

 

Ta hận Từ Thiên Thiên và Chữ Doanh!

 

Bọn họ đã cướp đi tất cả của ta!

 

Giờ ta chẳng còn gì nữa!

 

Buông t.h.i t.h.ể Liên Nhi xuống, ta nhặt cây trâm cài của nàng ấy lên, hướng về phía n.g.ự.c Từ Thiên Thiên mà đ.â.m xuống.

 

Một nhát, rồi lại một nhát.

 

Máu b.ắ.n đầy mặt ta.

 

Từ Thiên Thiên đau đớn tỉnh lại, gằn từng tiếng:

 

"Bạch Lạc, ngươi... sẽ không c.h.ế.t tử tế đâu..."

 

Đó là lời nguyền rủa cuối cùng của nàng ta.

 

"Vậy sao? Nhưng ngươi sẽ không được nhìn thấy ngày đó." Ta cười, đáp lại nàng ta.

 

Nói xong, ta cầm cây trâm, mạnh tay đ.â.m xuống lần cuối, rút ra. Máu ấm phun trào, nhuộm đỏ tất cả.

 

Ta vứt cây trâm, ôm chặt lấy Liên Nhi, bật khóc không thành tiếng...

 

Rất lâu sau, cung nhân mới xuất hiện.

 

Nhưng bọn họ chỉ đứng tụ tập ngoài cửa, không ai dám bước vào.

 

15

 

Từ Thiên Thiên sinh ra một hoàng tử, đáng tiếc là đứa bé vốn đã sinh non, bẩm sinh yếu ớt. Liên Nhi lại giáng cho nó một đòn chí mạng. Khi ta đến nơi, đứa trẻ đã tắt thở.

 

Ta tuyên bố với bên ngoài rằng Từ Thiên Thiên khó sinh, mẫu tử đều qua đời. Nàng ta được tổ chức tang lễ theo lễ nghi hoàng hậu, ba ngày sau hạ táng.

 

Chữ Doanh vẫn hôn mê bất tỉnh. Ta thay toàn bộ người hầu bên cạnh hắn bằng người của ta.

 

Trở lại Lộ Thần Cung, đêm đã rất khuya.

 

Ta tự mình lau sạch cơ thể của Liên Nhi, sai người tìm một nơi tốt để an táng nàng ấy.

 

"Thiên Nhất." Ta gọi vào khoảng không.

 

Một lúc lâu vẫn không ai trả lời.

 

Ta bước vào nhà, ngước nhìn xà nhà, rồi chạy ra ngoài, nhìn từng gốc cây, từng bụi cỏ...

 

Không nơi nào có bóng dáng hắn.

 

"Thiên Nhất, ra đây đi!"

 

"Thiên Nhất!"

 

...

 

Ta gọi đến khản giọng nhưng Thiên Nhất vẫn không xuất hiện.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com