Phúc Tinh Chiếu Thê Tử

Chương 65



Nàng và Phong Duy lúc trước đã rất quen thuộc, đối với tiểu quỷ Phong Tiểu Tam, muốn xen vào động phòng, cười tủm tỉm nhìn hắn một cái, Phong Duy liền rụt rụt đầu, chột dạ nói: “Nhị ca uống say rồi, chúng ta cùng đưa huynh ấy về...”

“Đa tạ Tam đệ và mấy vị đại huynh đệ.” Tống Sư Trúc đáp lại rất nhanh. Trên người nàng mặc một bộ áo nhỏ quấn gấm lụa hoa đỏ thẫm, ánh mắt linh động, mặt mày cong cong, nụ cười giống như đóa hoa nở rộ, có loại cảm giác đẹp đến kinh người.

Phong Duy sửng sốt một chút, chỉ cảm thấy hôm nay Trúc tỷ tỷ đặc biệt đẹp mắt. Nhưng ý tứ của Tống Sư Trúc quá mức rõ ràng, hắn suy nghĩ một chút, quay đầu lại nghĩa chính ngôn từ nói: “Chúng ta để nhị ca xuống đi, nhị tẩu sẽ chăm sóc tốt cho huynh ấy.”

Bởi vì lâm trận phản bội bỏ trốn, Phong Duy bị một người trong đó lặng lẽ trừng mắt nhìn một cái, y sờ sờ mũi, hiển nhiên cũng biết mình không phúc hậu, nhưng y và Tống Sư Bách ở trong thư viện từ trước đến nay đều mặc cùng một cái quần, bàn về thân sơ, đương nhiên phải nghiêng về nhị tẩu nhiều một chút.

Những người này đều không có ý tứ phân cao thấp với cô nương Tống gia, hơn nữa Phong Hằng say đến mức không dậy nổi, mắt thấy động phòng này cũng không thành, đành phải giao hắn cho hạ nhân của Tống Sư Trúc.

Mãi đến khi cửa phòng được đóng lại, Phong Hằng mới đứng lên xoa eo nói: “Xem như thoát thân rồi.” Tối nay những người đó thấy hắn là tân lang, rót rượu cũng không có chừng mực, Phong Hằng thấy tình thế không đúng, lập tức liền giả say.

Hắn cười nhìn về phía Tống Sư Trúc rõ ràng đã tắm rửa thay quần áo trước mắt, đang muốn tới gần, đột nhiên ngửi thấy mùi rượu trên người mình, cau mày nói: “Ngươi chờ ta một chút, ta đi rửa mặt một chút.”

DTV

Tống Sư Trúc suy nghĩ một chút, thử thăm dò hỏi: “Có cần nha hoàn của ngươi tiến vào hỗ trợ không?”

Phong Hằng cười liếc nàng một cái, Tống Sư Trúc bị ý vị sâu xa trong mắt hắn nhìn đến nóng mặt lên, nàng chỉ khách khí một chút, nàng đã sớm biết bên người Phong Hằng ngoại trừ gã sai vặt thì không có nha hoàn khác.

Nhớ ngày đó đây cũng là một trong những nguyên nhân nàng sẽ đáp ứng mối hôn sự này. Phong Duy vì giúp ca ca tranh thủ mối hôn sự này, ở trước mặt nàng cái gì cũng nói một lần.

Năng lực tự xử của người từ nhỏ không có nha hoàn hầu hạ quả nhiên không phải là dùng để trưng bày, chỉ sau một khắc, Phong Hằng trên người vẫn còn hơi nước liền từ tịnh thất đi ra.

Tối nay phải làm gì, Lý thị hôm qua đã báo trước. Vì để tránh cho xấu hổ, Tống Sư Trúc còn đuổi đi cả Loa Sư muốn gác đêm. Bây giờ trong nội thất cũng chỉ còn lại có nàng và Phong Hằng.

Nửa đầu tháng hai vẫn là mùa xuân se lạnh, trong phòng đốt giường lò, đốt chậu than, Phong Hằng chỉ mặc một bộ áo bông trắng tinh, nhìn cũng thập phần thích ứng.

Đại khái là nam nhân ở thời điểm này đều thập phần có tính xâm lược, Phong Hằng cũng như thế. Dưới ngọn nến long phượng, mái tóc ướt sũng của hắn lộ ra vài phần gợi cảm, đôi mắt sáng như ẩn giấu ngôi sao ở bên trong, quần áo mỏng manh vì chưa lau khô vết nước, mơ hồ lộ ra cơ n.g.ự.c mỏng manh, càng làm cho cổ họng Tống Sư Trúc có chút khô.

Hai người ngồi song song trên giường mới trải chăn gấm đỏ thẫm, trong phòng bầu không khí yên tĩnh, trừ tiếng đôm đốp do nến cháy ra thì không có tiếng động nào khác. Không bao lâu, cảm giác được khí tức của Phong Hằng nhẹ nhàng tới gần, trong lòng Tống Sư Trúc còn có một tia khẩn trương, nhưng không kịp đề phòng, trên mặt nàng đã bị hôn một cái.

Tống Sư Trúc vuốt mặt, trừng to mắt nhìn nam nhân bên cạnh.

Phong Hằng lại đưa tay nhẹ nhàng ấn lên lúm đồng tiền trên mặt nàng, dùng đầu ngón tay mềm mại nhẹ nhàng chọc chọc, trên mặt nở một nụ cười.

Mỗi lần Tống Sư Trúc ở trước mặt hắn cười đến lúm đồng tiền thật sâu, hắn liền rất muốn làm như vậy, hôm nay rốt cục đạt được ước muốn.

Dưới ánh nến mờ nhạt, Tống Sư Trúc bởi vì kinh ngạc, hơi hé miệng, lúm đồng tiền như hạt gạo trên mặt càng thêm dễ thấy. Phong Hằng nhìn thấy đường cong trên cổ rõ ràng của nàng từ sườn mặt trắng như tuyết của nàng, ánh mắt càng thêm sâu.

Tống Sư Trúc bị hôn mê mang, cả người đỏ như tôm luộc, bất tri bất giác mềm nhũn ngã xuống giường. Thân thể hai người dán chặt vào nhau, lông mi hơi rung rung, trên mặt mơ hồ có một tia cảm giác đau đớn, sau khi run rẩy, cảm thấy trên người càng đau đớn hơn.

Ngoài phòng bóng đêm mênh mông, bên trong lại thiêu đốt một luồng lửa nóng triền miên, ngọn lửa cháy đến mức ngọn nến long phượng cũng không bằng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cách ngày tỉnh lại, Tống Sư Trúc chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức, nhất là bộ vị không thể miêu tả. Nàng nghiến răng, rất muốn thảo phạt hung thủ một phen, nhưng trong đầu nghĩ tới cảnh tượng đêm qua, trên mặt lại đỏ bừng một trận.

Nàng bụm mặt, cảm thấy đêm qua thật sự là vừa thẹn vừa xấu hổ, toàn thân đều là ẩm ướt, nghẹn đến muốn khóc đồng thời lại cảm thấy ngọt đến ê răng, sau khi đau đớn đi qua, ngay cả gân cốt đều là mềm nhũn.

Về sau vẫn là nàng nhịn không được mà mê man trước?

Tống Sư Trúc một lòng suy nghĩ vấn đề này, đợi nghe được âm thanh bên cạnh, nàng nhắm nhanh mắt lại.

Nhưng... Dường như đã muộn một bước, bên tai chỉ nghe được một tiếng cười khẽ trầm thấp, cùng lúc đó, trên mặt đêm qua sắp bị hôn rách, lại có một bàn tay to lặng lẽ dán tới, Tống Sư Trúc nắm c.h.ặ.t t.a.y Phong Hằng, bất đắc dĩ nhìn hắn, sờ nữa liền thật sự rách.

“Tỉnh rồi?” Bàn tay to của nam nhân tránh thoát khỏi tay nàng, lại lặng lẽ sờ lên gò má của nàng, nghĩ đến đêm qua trải qua, Tống Sư Trúc lập tức sợ run cả người.

Tống Sư Trúc đời này có một đôi lúm đồng tiền xinh đẹp, trong lúc rảnh rỗi bản thân cũng thích sờ một cái, nhưng đêm qua Phong Hằng lại dùng đầu lưỡi chạm tới chạm lui chỗ này nhiều lần.

Vừa nghĩ tới đầu lưỡi mềm mại từng chút một phát họa cong qua má, Tống Sư Trúc chỉ cảm thấy từ thân đến tâm đều giống như bị người xoa nắn qua một lần, toàn thân đều nóng lên.

Phong Hằng nhìn ánh mắt tức giận của nàng, rốt cuộc nhịn không được mà tiến tới hôn lên đôi vết lõm kia, lại trượt đến trên lỗ tai nàng cắn, vành tai và tóc mai chạm vào nhau, hôn không ngừng, mắt thấy nhiệt tình đã sắp lan tràn đến miệng lưỡi, Tống Sư Trúc vội vàng che miệng của hắn, còn chưa rửa mặt, nàng không tiếp thu được cái này.

Phong Hằng cũng rất là biết từ thiện mà hôn lòng bàn tay mềm mại của nàng, từ cổ tay trắng noãn như ngọc một đường đi lên, vừa mút vừa cắn, cắn đến mức Tống Sư Trúc tâm cũng sắp bay lên. Nàng không khỏe ho một tiếng, nhìn sắc trời bên ngoài một cái, ôm lấy đầu hắn, ngăn cản nói: “Đứng lên đi, hôm nay còn phải đi kính trà đấy.”

Nàng cảm thấy mình tiến vào nhân vật rất nhanh, đêm qua hai người vẫn là người xa lạ, nhưng sau khi trải qua da thịt thân thiết, Phong Hằng giống như chui vào trong lòng nàng, loại cảm giác thân cận ngọt ngào lại vi diệu này đột nhiên kéo gần lại, Tống Sư Trúc lại không bài xích.

Phong Hằng lại có chút bất mãn. Ánh mắt tiếc nuối của hắn đảo quanh cái yếm thuê uyên ương nghịch nước của nàng, đêm qua sau lần thứ hai Tống Sư Trúc đã ngủ thiếp đi, một mình hắn không có tí cảm giác nào, chỉ có thể nghẹn lấy một đêm.

Dưới ánh mắt mang theo nhiệt độ của hắn, Tống Sư Trúc vô thức đưa tay che ngực, nàng nhớ đêm qua yếm của nàng đã sớm không biết bị ném tới nơi nào, sáng nay lại nhìn thấy ở trên người, nhất định là xong việc Phong Hằng đã giúp nàng mặc. Không biết vì sao, vừa nghĩ tới cảnh tượng Phong Hằng xách hai cái dây yếm trong tay giúp nàng buộc lên, Tống Sư Trúc cảm thấy hơi nóng từ trong tim tuôn ra.

Phong Hằng nhìn thê tử trên mặt đã đỏ thành một mảnh, biết không thể đùa tiếp nữa, hắn nói: “Hôm nay kính trà xong, nương chắc chắn sẽ không giữ ngươi lâu, chúng ta sớm trở về.”

Tống Sư Trúc cảm thấy ý vị trong lời nói có chút không đúng, liền ngẩng đầu nhìn Phong Hằng, sắc mặt hắn hòa hoãn, ánh mắt ôn nhu, nhìn thấy cũng không phải là ý nàng nghĩ, liền nhẹ gật đầu.

Khóe môi Phong Hằng vểnh lên, vuốt vuốt tóc của nàng, nhẹ nhàng nói: “Ta đi ra ngoài mặc quần áo trước, lại để nha hoàn của ngươi tiến vào.” Triệu thị một quả phụ nuôi ba nhi tử, sợ nuôi dưỡng xảy ra vấn đề, từ nhỏ đã không dám thả nha hoàn bên cạnh bọn họ. Trước khi kết hôn Phong Hằng không để nha hoàn cận thân, sau khi kết hôn cũng như thế.

Tống Sư Trúc lại gật đầu, trên đời này không có người thê tử mới cưới nào thích phu quân thân cận với người khác, Phong Hằng có thể tự giác như vậy, đương nhiên là tốt nhất.

Loa Sư mang theo hai ma ma đứng ở cửa, một mực chờ trong phòng kêu to. Trong lòng nàng có chút thấp thỏm, đêm qua vẫn là lần đầu tiên tiểu thư không cho nàng gác đêm, trong lòng nàng mặc dù biết tiểu thư là vì tránh hiềm nghi, lại có vài phần mất mát không che giấu được.

Nàng và tiểu thư là tốt nhất, bí mật của tiểu thư nàng đều biết, ngay cả những thứ phu nhân cùng thiếu gia bọn họ không biết, nàng cũng biết.

Nhưng tiểu thư hôm nay lại không muốn nàng hầu hạ.

Trong lòng Loa Sư uể oải quanh quẩn sự thật này, trên mặt cố gắng giữ vững tinh thần. Trên mặt hai ma ma ở sau lưng nàng hiện lên vẻ vui mừng. Từ khi phu nhân chọn trúng hai người làm của hồi môn, bọn họ đã biết ngày lành của mình đã tới.

Tống gia không có chuyện của những tiểu thiếp di nương kia, tiểu thư đại khái cũng sẽ không nguyện ý thân cận với nha hoàn thiếp thân của cô gia, chỉ cần tiểu thư không có chuẩn bị cho Loa Sư, về sau nàng ở bên cạnh tiểu thư sẽ hết sức xấu hổ.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com