Phúc Tinh Chiếu Thê Tử

Chương 59



Tống Văn Sóc xuất thân tiến sĩ, trước tết hắn chợt có một lần nhắc đến một số nghi hoặc trong bài tập, Tống Văn Sóc liền bảo hắn mỗi ngày sau khi thỉnh an thì rút ngắn một giờ đến thư phòng của mình, chỉ điểm cho hắn rất nhiều bí quyết về khoa cử, phía sau bởi vì Phùng thị sinh bệnh, hắn sợ Tống Văn Sóc không biết cách phân thân nên không đến quấy rầy, Tống nhị thúc còn phái người đến hỏi hắn tại sao không đi qua.

Có Tống Nhị Lang, giao tình của hai người tuy chỉ có một tháng này, trước khi đi Tống Nhị Lang nói còn chỉ điểm phụ thân hắn sẽ thử viết một phần cho Phong Hằng, còn hẹn với Phong Hằng, về sau mỗi nửa tháng thư từ qua lại một lần, Tống Nhị thúc ở nhà dạy hắn, cũng có một phần của Phong Hằng.

Tống gia nhị phòng đối đãi với hắn giống như người thân trong nhà, Phong Hằng nói ra những lời này cũng là thật tâm thật ý.

Tống Sư Trúc buồn phiền ly biệt tới nhanh, đi cũng nhanh, nàng chính là cảm thấy, nếu có thể cả nhà đều ở chung một chỗ thì tốt rồi, mấy ngày nay trong nhà vô cùng náo nhiệt, nàng cũng có chút không quen cuộc sống trong nhà chỉ có mấy người.

Nàng nhớ tới vừa rồi nhị thẩm cho nàng một cái hộp thêm trang trước cửa phủ, có chút không hiểu rõ những lời Phùng thị nói.

Trước đó nhị thẩm đã thêm đồ trang điểm hồi môn cho nàng, một bộ bảo thạch hoàng kim đã cất kỹ không ít năm, hồng bảo thạch bên trên đều lớn chừng ngón cái, sáng rực rỡ.

Tống Sư Trúc cầm lấy cảm giác phỏng tay, bởi vì Phùng thị nói với nàng đây là vật năm đó nương Phùng thị áp đáy hòm cho nàng, nàng cũng không có khuê nữ, liền đưa cho Tống Sư Trúc. Chỉ nhìn ánh mắt Nhị thẩm còn nhớ nhung không nỡ, Tống Sư Trúc đã cảm thấy Nhị Thẫm thật sự là nhịn đau cắt thịt.

Nhưng vừa rồi ở cửa phủ, Phùng thị vẫn đưa cho nàng một cái hộp nhỏ, dặn dò Tống Sư Trúc sau khi trở về giấu người khác nhìn một mình, nói là suy nghĩ hồi lâu mới quyết định muốn cho Tống Sư Trúc, bảo nàng không nên tùy tiện để cho người khác biết.

Tống Sư Trúc đánh giá thể tích của cái hộp kia, rất là hoài nghi có phải là ngân phiếu hay không. Nếu thật là một hộp ngân phiếu, nàng khẳng định không thể thu. Thêm trang có quy củ thêm trang, nếu so với đồ cưới nương nàng cho còn nặng hơn, vậy không gọi là thêm trang.

Nhưng Tống Sư Trúc vẫn đoán sai, nàng vừa mở hộp ra, liền nhìn thấy một hộp bình sứ nhỏ được xếp ngay ngắn, phía trên dùng trâm hoa nhỏ chữ nhỏ đoan ghi chú rõ đồ vật chứa trong mỗi cái bình sứ.

Nhìn một lọ bình thường nhất trên đó viết "Thuốc mê", chú thích “một khắc liền đổ".

Phần lễ vật này của nhị thẩm, thật sự là độc xuất tâm tài.

Có lẽ là nhận được một hộp độc dược, Tống Sư Trúc trong lòng hơi động, đột nhiên nhớ tới Lý thị từng nói với nàng, chuyện lúc trước Phong Hằng bị trúng chiêu dưới tay Hoàng thị.

Nàng đưa tay lấy từ trong hộp ra một cái bình sứ ghi chú "Thất hành tán", trên bình thuốc này ghi chú chỉ có một câu "Thể chất mất cân bằng", Tống Sư Trúc cảm thấy trong cái bình này, hẳn chính là những loại thuốc Phong Hằng uống lúc ấy.

Tống Sư Trúc nghĩ đến Hoàng thị mà ngày đó nàng nhìn thấy ở bữa tiệc tân xuân, nhất thời sắc mặt cổ quái, trong lòng nổi lên một trận khó chịu mãnh liệt.

Cảm giác này mặc dù quỷ dị, nhưng Tống Sư Trúc lại vô cùng coi trọng. Ông trời luôn luôn cảnh báo rất hữu dụng.

DTV

Tống Sư Trúc trong lòng có chuyện, luôn nhắc tới Lý thị một chút.

Nha môn mười chín tháng giêng mới bắt hoạt động trở lại, trước đó nàng đã chuẩn bị sẵn cho phụ thân nàng ở Bách Thụy Hiên.

Buổi sáng sau khi tiễn một nhà Nhị thúc, Tống Văn Thắng nhìn cảm xúc không phải rất tốt. Hiện tại đi qua cũng có thể thuận tiện an ủi hắn. Tống Sư Trúc tự nhận là một cái áo bông nhỏ rất dễ mặc, để phụ thân nàng cảm thụ thân tình ấm áp là chuyện nghĩa bất dung từ.

Nhưng khi Tống Sư Trúc đến Bách Thụy Hiên, Tống Văn Thắng lại không có ở đó.

Trong chính phòng, Lý thị đang ngồi trên giường cầm một chồng danh mục quà tặng nhìn kỹ, muốn thêm chút đồ cưới cho khuê nữ.

Tống Sư Trúc tiến lại gần nhìn thoáng qua, có chút may mắn vì Tống Sư Bách mới mười hai tuổi, nếu không thấy nương mình móc sạch toàn bộ khố phòng cho tân nương tử là nàng, không thể không hận nàng đến chết.

Lý thị nghe nàng nói xong, mỉm cười nói: “Ngươi thật đúng là cái gì cũng quan tâm.”

Đừng nói nàng đã sớm được phân chia giáo dưỡng khuê nữ, phu quân làm việc từ trước đến nay thưởng phạt phân minh, khuê nữ năm nay làm được mấy chuyện tốt, tuy rằng người ngoài cũng không biết tác dụng của Tống Sư Trúc trong chuyện này, nhưng bọn họ đều ghi tạc trong lòng.

Ngay cả lão thái thái cũng đã nói với nàng, trong nhà có mấy tôn tử, cũng chỉ có một tôn nữ, muốn bọn họ cho Tống Sư Trúc thêm một ít đồ cưới.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Lý thị nói những đạo lý này với khuê nữ một lần, Tống Sư Trúc lúc này mới hiểu được nương nàng ra tay lớn như vậy, là đang luận công ban thưởng.

... Như vậy nàng sẽ không cần có cảm giác tội ác đánh cướp trong nhà nữa.

Danh mục quà tặng trên tay Lý thị không ít, dứt khoát cùng Tống Sư Trúc xem qua. Năm nay trong nhà mở ba bữa tiệc tân xuân, sau một hồi đầu tiên, Tống Sư Trúc liền bị bệnh. Hai buổi tiệc còn lại đều là không tham gia.

Gần một tháng nay Lý thị không có quản gia, lâm thời ra trận, bởi vì Tống Sư Trúc năm trước đã liệt kê ra từng chương trình yến hội, Lý thị khi tiếp nhận cũng dễ dàng hơn.

Chỉ là càng thuận buồm xuôi gió, nàng đối với chuyện khuê nữ qua tháng giêng liền phải thành thân, càng không nỡ.

Lý thị luôn luôn nội liễm cảm xúc, nhưng Tống Sư Trúc vẫn từ dưới ngòi bút của nàng càng vẽ càng nhiều vòng tròn đỏ, nhận ra Lý thị lo được lo mất.

Nương nàng thật sự là một lòng từ mẫu, Tống Sư Trúc rất cảm động.

Lý thị buồn cười nhìn khuê nữ cọ lên trên vai mình, nói: “Còn tưởng mình là tiểu cô nương sao?” Nàng vươn tay ôm Tống Sư Trúc vào trong ngực, lại thở dài một tiếng: “Năm trước cảm thấy thời gian còn dài, qua mùng một rồi, luôn cảm thấy thời gian trôi qua quá nhanh.” Gần như chỉ trong nháy mắt đã đến ngày mười ba tháng Giêng.

Tống Sư Trúc còn một tháng nữa là phải gả đi rồi.

Tống Sư Trúc cũng làm nũng nói: “Ta cũng không nỡ xa nương.” Cho dù giữa nàng và Phong Hằng có tình cảm như ẩn như hiện, nhưng Tống gia vĩnh viễn là bến đỗ an tâm nhất của nàng.

Tính tình tổ mẫu ôn hòa rộng rãi vượt qua tưởng tượng của nàng, Tống Văn Thắng và Lý thị đối với nhi tử cùng nhi nữ cũng đều thật lòng yêu thương, còn có cả nhà nhị thúc, tuy là trong nhà có chút chuyện, đối với nàng yêu mến đều không mang theo một tia tạp chất.

Ngay cả Tống Sư Bách, hài tử nghịch ngợm kia, ở bên ngoài cũng chân thành bảo vệ nàng.

Đời này nàng có thể sinh ra ở Tống gia, thật sự là dồn hết may mắn đi đầu thai.

Lý thị nghe khuê nữ nói về đủ loại chỗ tốt của mọi người trong nhà, cười cười, cảm thấy ở trong lòng Tống Sư Trúc không có người nào không tốt.

Nếu Tống Sư Trúc biết Lý thị đang suy nghĩ gì, nhất định sẽ cảm thấy nương nàng nghĩ mình quá lương thiện. Nếu như cần, nàng cũng sẽ có rất nhiều tâm nhãn. Thí dụ như lúc trước nàng rất ít khi tham gia vào chuyện giữa tiểu biểu muội và nhị thẩm, không phát biểu ý kiến, không chủ động nói chuyện phiếm, mọi người cảm thấy nàng miệng kín, mới có thể yên tâm đối với nàng.

Tống Sư Trúc ở trước mặt Lý thị phát biểu tiểu tâm tư của mình, Lý thị sờ lên trán của nàng, cười: “Vậy trước đó ngươi còn ra sức chạy sang Tả Viện?”

Hai ngày nay nàng đều cho rằng khuê nữ là người khác giúp nuôi sống.

Tống Sư Trúc nói: “Đó không phải là bởi vì bị người nhờ vả sao?” Hai người Tống đại lang và Tống tam lang sau khi biết nhị đường huynh lén hối lộ nàng, ra tay cũng rất xa xỉ, Tống Sư Trúc được lợi ích thực tế, không tiện không làm chút chuyện thực tế.

Nói đến mấy đường huynh, Tống Sư Trúc lại hỏi phụ thân nàng. Lý thị lắc đầu nói: “Phụ thân ngươi và Bách Nhi đang ở thư phòng.”

Về vấn đề nhi tử, Lý thị từ trước đến nay luôn đứng cùng một phía với phu quân. Trong nhà chỉ có một nhi tử này, quá cưng chiều sẽ chỉ nuôi hắn thành một tên công tử bột, Lý thị chỉ cần vừa nghĩ tới nhi tử của mình sẽ thành một kẻ chơi bời lêu lổng, chỉ biết dựa vào chút tâm tư lừa trên gạt dưới, liền vô cùng ủng hộ phu quân giáo dục hắn thật tốt.

Nam hài tử không đánh không nên thân, muốn nàng nói, Tống Văn Thắng ngày đó đánh tiểu tử kia còn chưa đủ hung ác, bằng không thì Tống Sư Bách làm sao còn có tâm tư đối đầu với phụ thân hắn. Nghĩ đến nhi tử nghịch ngợm gây sự vào đêm giao thừa, Lý thị liền giận không chỗ phát tiết.

Tống Sư Trúc rất đồng tình với đệ đệ, Tống Văn Thắng và Lý thị đối đãi với nàng và đệ đệ có thể xem như là điển hình nhất bên trọng, nhất bên khinh. Lúc phụ mẫu nàng đối đãi với nàng như gió xuân, đối với đệ đệ nàng giống như gió thu quét lá rụng.

Có đôi khi nàng cũng có thể hiểu được tâm tình của Tống Sư Bách, khi còn bé Tống Sư Bách còn từng nói với nàng là thà rằng mình sinh ra là một khuê nữ.

Đợi đến khi Tống Sư Trúc cùng nương nàng xem xong danh mục quà tặng tháng giêng, nàng rốt cục nhớ tới ý đồ mình đến. Tống Sư Trúc ảo não một chút, đều do hai mẫu tử bọn họ ở chung quá thoải mái, nàng liền quên mất chính sự.

Dự cảm của khuê nữ đã phát huy tác dụng mấy lần, Lý thị cũng không coi thường. Nàng nghe Tống Sư Trúc nói cảm thấy trên người Hoàng thị có cổ quái, suy nghĩ một chút nói: “Chẳng lẽ nàng còn muốn hại người?”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com