Bố cục bên Tả Viện không khác biệt lắm so với bố cục bên Hữu Viện của nàng và Tống Sư Bách, chỗ ở của Phùng thị cũng là lúc sáng lúc tối. Nửa đêm yên tĩnh, Tống Sư Trúc mới chìm vào giấc ngủ một lát, mơ hồ nghe thấy từ ngọn cây bên trái truyền đến một tiếng kinh hô, tiếp theo là tiếng đồ sứ rơi vỡ đùng đùng.
Nàng lập tức tỉnh táo lại.
Tống Sư Trúc thề, nàng không phải cố ý nghe lén phu phụ Nhị thúc cãi nhau.
Đây cũng là trách tối nay thật sự an tĩnh, nàng ngủ ở phòng bên phải, cách một dãy phòng, cũng có thể đem động tĩnh trong phòng nhị thẩm nghe được rõ ràng.
Tống Văn Sóc đêm nay đặc biệt ra sức, hai phu phụ hỏa lực đại khai, tựa như muốn trút hết lửa giận tích góp mấy năm nay, những lời nên nói không nên nói, các loại lời nói tru tâm liền giống như không cần tiền, ầm ĩ đến cuối cùng Tống Sư Trúc thế mà nghe Phùng thị hô to một câu "Hoà ly".
Tiếp theo nhị thúc của nàng liền giống như lưu manh nói một câu: “Ngươi c.h.ế.t tâm này đi!”
Dường như là quá mức thẳng thắn làm Phùng thị nghẹn họng, qua một hồi lâu nàng mới c.h.é.m đinh chặt sắt nói: “Ngươi đi ra ngoài cho ta!”
“Không đi ra! Đầu óc của ngươi mười mấy năm qua như bị gỉ sét, không còn khuê nữ, chúng ta lại sinh là được. Ta thiếu ngươi, nương ta thiếu nợ ngươi, các nhi tử lại không có nợ ngươi, ngươi nhất định phải khiến cả nhà đều không an ổn...”
“Cút, cút! Ngươi cút cho ta!” Không biết có phải Nhị thúc mắng quá ác hay không, Tống Sư Trúc vẫn luôn bổ não Nhị thẩm thẹn quá hóa giận đến phát run, lại bởi vì khí thế không đủ hung mãnh, chỉ có thể từng tiếng từng tiếng để cho người ta kêu cút đi.
Chỉ là sau khi Phùng thị nói ra những lời này, trong phòng đối diện lại truyền đến tiếng vật nặng ngã xuống đất đinh tai nhức óc, tựa hồ là dưới cơn tức giận Phùng thị đã đẩy ngã cái tủ gì đó xuống đất. “Ngươi thật khốn kiếp! Không có khuê nữ, ta không sinh được, đã sớm không sinh được!”
Sau khi Phùng thị dùng một loại lực đạo khàn cả giọng hô lên, trong phòng đột nhiên rơi vào một loại yên tĩnh giống như nghĩa trang.
Phùng thị quả thật tức giận đến cả người run rẩy, Tống Văn Sóc không biết mắc bệnh gì, chạy tới nói những lời mê sảng này, ép nàng nhất định phải moi hết tất cả vết thương của mình ra cho hắn xem, sau khi nàng sinh non, đại phu đã nói với nàng rằng nàng sẽ không có khả năng sinh thêm nữa.
Cái gì cũng không có!
Nàng không có con, thân thể bị thương, mất đi tất cả hi vọng, nhưng nghiệt chủng kia lại được lão thái thái bảo vệ, một đường bình an lớn lên, điều này khiến nàng sao có thể không hận. Khi Tống Văn Sóc nói với nàng, hài tử không phải của hắn, sự phẫn nộ trong lòng nàng quả thật ít đi một chút, nhưng chỉ cần hài tử kia một ngày có người che chở, nàng liền một ngày không qua được.
Phu quân của nàng vốn là người nên che chở nàng nhất, nhưng hắn lại đ.â.m nàng một đao khi nàng bị thương nặng nhất.
Lúc ấy không ai quản sống c.h.ế.t của nàng, dựa vào cái gì đến phiên nghiệt chủng kia, lão thái thái lại chạy ra chỉ trích nàng lòng dạ độc ác?
Nàng không qua được, cả đời cũng không qua được cái hố này!
Tống Sư Trúc nín thở nghe, nhưng sau tiếng hô to của Phùng thị, trong phòng đối diện lại không có bất kỳ âm thanh nào truyền đến nữa, giống như vụ cãi vã vừa rồi hoàn toàn không có xảy ra.
Thời gian tựa hồ qua cực kỳ lâu, Tống Sư Trúc vốn đã mắc bệnh, chờ đợi, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Có lẽ đêm nay cảm xúc Phùng thị d.a.o động quá lớn, Tống Sư Trúc lại có thể kết nối với mộng cảnh của Phùng thị, không chút trở ngại, Tống Sư Trúc một bước bước vào mộng cảnh của nhị thẩm.
Giấc mộng này rất dài rất dài, nàng ở trong mơ thế mà nhìn thấy Nhị thúc vừa đỗ tiến sĩ hơn mười năm trước!
Nhị thúc lúc ấy còn không có được như bây giờ, cả người tuấn tú cao ngất, hăng hái, cùng Phùng thị ngọt ngào, nhìn Tống Văn Sóc trong giấc mơ vụng về vẽ lông mày chải đầu cho thê tử, trên mặt Tống Sư Trúc đột nhiên nổi lên chút ý cười.
Ngay từ đầu cuộc sống tốt đẹp như vậy, Tống Sư Trúc cũng không đành lòng để mộng cảnh trôi về sau.
Đáng tiếc giấc mơ này không lấy cảm xúc chủ quan của nàng làm chủ đạo, tất cả tuyệt vọng đều là từ tang lễ của Phùng gia lần trước dẫn tới.
Toàn bộ mộng cảnh từ ngũ thải tân bắt đầu trở nên xám trắng ảm đạm, lại dần dần trở nên đắng chát như độc dược.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tống Sư Trúc trơ mắt nhìn loại biến hóa này, trong lòng thật sự là vô cùng khổ sở.
Có lẽ là giấc mơ này xuất phát từ góc độ của nhị thẩm, Tống Sư Trúc đột nhiên hiểu ra vì sao nhị thẩm lạnh nhạt với ba đường huynh như vậy. Thì ra nhị thẩm vẫn cảm thấy, nếu không có những liên lụy nặng nề này, nàng tiêu tan hết tiền tài, báo thù rửa hận chỉ là chuyện trong nháy mắt.
Kinh thành non cao sông xa, kẻ thù đã có quan thân, phía sau lại không biết có chỗ dựa nào, muốn trả thù, muốn để bọn họ cùng trầm luân, lại còn phải cân nhắc một khi chuyện xảy ra, sẽ liên lụy tới phu quân cùng nhi tử. Nhiều lần Phùng thị trong giấc mộng nửa đêm đều cố gắng nhịn xuống ý nghĩ đập tiền mua sát thủ.
Mãi đến nửa tháng trước, chẳng biết tại sao một trong những kẻ thù đột nhiên đi tới trước mặt nàng, Tống Sư Trúc mới cảm thấy một tia khoái ý từ trong lòng Phùng thị.
Tiểu Phùng thị và con thỏ vẫn luôn được nhị thẩm mong đợi kia đột nhiên đụng phải cọc gỗ, không chỉ toàn thân m.á.u thịt đầm đìa, Phùng thị còn làm tất cả những chuyện muốn làm mà không làm được. Nàng tự mình đi Bách Thụy Hiên nhờ Tống Văn Thắng xử phạt hung thủ, tiểu Phùng thị ở trong huyện dưỡng thương nửa tháng khó khăn trắc trở không ngừng, cũng đều là nhị thẩm sai người làm.
Tống Sư Trúc tỉnh lại còn có chút cảm xúc không thể rời khỏi giấc mộng, nàng sờ lên ngực, trong lòng lưu lại cỗ thương tâm sa sút nói cho nàng biết, giấc mộng đêm qua hết thảy đều là cuộc đời chân thật của một người khác.
Nàng quan sát quá trình một cô nương từ trân châu biến thành mắt cá như thế nào, nhìn nhị thẩm từng ngày lạnh lòng, lòng của nàng cũng theo đó lạnh lẽo một chút.
Lúc này trong phòng đột nhiên truyền đến một tiếng ho khan, tối hôm qua Loa Sư gác đêm ở trong phòng nàng, cũng đều nghe hết sự tình, biểu lộ của nàng ý vị thâm trường, tựa hồ cực muốn phát biểu chút ý kiến gì, bất quá bởi vì bây giờ còn đang ở địa nàngn của nhị phòng, quai hàm giật giật, nhịn xuống.
Tống Sư Trúc cùng nàng ánh mắt linh động bát quái liếc nhau, mới như ở trong mộng mới tỉnh.
Mùng bảy tháng Giêng xưa nay luôn có thói quen b.ắ.n pháo hoa, sáng sớm, bên ngoài đã vang lên tiếng pháo nổ lốp bốp. Nhưng hạ nhân Tả Viện sau khi trải qua biến cố đêm qua, đều câm như hến, mặt mày từng người giống nhau, chính là không dám nhiều lời nửa câu.
Nhìn Tống Sư Trúc có chút ủ rũ, Loa Sư còn tưởng rằng nàng bị bệnh quá khó chịu, nghĩ nghĩ cũng không nói nhiều. Im lặng là tốt nhất, người của nhị phòng lặng ngắt như tờ, Loa Sư hầu hạ Tống Sư Trúc mặc quần áo rửa mặt cũng không dám làm ra động tĩnh quá lớn.
Cả viện giống như bị phủ lên một tầng màu xám, vô cùng áp lực.
Tống Sư Trúc vì còn bị cảm xúc trong mộng ảnh hưởng, đối với bầu không khí ngược lại là không có cảm giác gì. Nàng tâm sự nặng nề, lúc cáo từ Phùng thị, thấy hai mắt Phùng thị đều giống như đã khóc, vô cùng tiều tụy, trong lòng lập tức dâng lên một cỗ khổ sở.
Nàng lắc lắc đầu, cảm thấy mình thật sự bị mộng cảnh ảnh hưởng quá sâu.
Nhưng nhị thẩm trở lại trong huyện hơn nửa tháng, quả thật còn chưa có thời điểm tiều tụy gặp người như vậy.
Nghĩ đến đủ loại dày vò trong giấc mơ của Nhị thẩm, Tống Sư Trúc kìm lòng không được đi qua ôm lấy Nhị thẩm, rất dùng sức, muốn cho nàng một cái ôm quan tâm.
DTV
Phùng thị dường như không nghĩ tới Tống Sư Trúc sẽ làm như vậy, sửng sốt một chút, trên mặt đột nhiên xuất hiện nụ cười phù dung sớm nở tối tàn, lại dặn Tống Sư Trúc dưỡng bệnh cho tốt, sau đó mới để nàng đi.
Trận cãi vã giữa đêm của nhị phòng này, chưa đến một buổi sáng, ngay cả Thiên Hi đường bên kia cũng đã nghe nói.
Sau khi Tống Sư Trúc trải qua một giấc mộng dài, thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, vốn muốn ở trong phòng dưỡng bệnh, nhưng lão thái thái đột nhiên truyền lời muốn đến viện của nàng thăm nàng. Tống Sư Trúc sợ tổ mẫu bị lây bệnh, sẽ bị bệnh cảm, nghĩ nghĩ liền bảo Loa Sư lấy ra một cái khẩu trang cổ đại che kín mặt.
Dù lão thái thái tâm tư không tốt, thấy tôn nữ ở trên giường lấy vải bông bao mặt, cũng cười: “Chỉ có ngươi biết tác quái.” Nàng nhìn kỹ tôn nữ một chút, phát hiện tinh thần Tống Sư Trúc còn tốt, mới thở dài một hơi.
Lão thái thái đột nhiên tới đây tất nhiên là vì chuyện Tả Viện. Nàng biết Tống Sư Trúc đêm qua ở chỗ nhị phòng ngây người một đêm, muốn nói chuyện nhi tử cùng nhi tức cãi nhau, ngoại trừ đương sự ra ai còn có thể biết rõ ràng minh bạch, cũng chỉ có đại tôn nữ.
Lão thái thái hỏi, Tống Sư Trúc cũng không giấu diếm.
Trong góc phòng, lò hun tản ra khói thơm lượn lờ, Tống Sư Trúc lấy lại bình tĩnh, nhớ lại đêm qua nghe được cuộc cãi nhau kia, thuật lại từng câu một, ngay cả chuyện Phùng thị bị thương thân thể không thể tái sinh nở cũng không bỏ sót, nghĩ nghĩ, lại chọn lọc lại một chút những gì có thể nói trong giấc mộng kia.
Nếu như có thể, cô nương nào không muốn cả đời được người nâng niu, yêu thương, đáng tiếc thống khổ và nhấp nhô mới là quá trình mà nhân sinh phải trải qua. Mà quá trình này, lại được Phùng thị phóng đại gấp bội.
Tống Sư Trúc nghĩ đến Nhị thẩm mấy năm nay một mực giãy dụa trong bể khổ, hít một hơi thật sâu, lại nhìn lão thái thái trước mắt.