Phúc Tinh Chiếu Thê Tử

Chương 53



chú ý, nhất là năm nay phụ thân nàng đột nhiên thượng vị, chắc hẳn sẽ có người mượn gió đông tới nịnh bợ chúc mừng sẽ càng nhiều, Tống Sư Trúc cảm thấy phương án mời khách của mình cũng phải chuẩn bị thêm mấy cái mới được.

Thời gian rất nhanh đã đến giao thừa, quả nhiên m.ô.n.g của Tống Sư Bách không thể khỏi, đi trên đường đều là khập khiễng, nhưng trải qua một lần này, hắn ngược lại là vò mẻ vỡ ngã xuống, dứt khoát để người cầm quải trượng, ra ra vào vào đều phải chống, ở trước mặt Tống Văn Thắng, hơn nữa chống càng thêm hăng hái, tựa như ở trước mặt mọi người lên án hành vi ác độc của phụ thân hắn.

Không thể không nói, bởi vì quải trượng kia của hắn thực sự quá nổi bật, ngay cả lão thái thái không xen vào việc nhi tử quản giáo tôn tử, trong mắt cũng đối với Tống Văn Thắng nhiều hơn vài phần không đồng ý.

Tống Văn Thắng nhìn bộ dáng tiểu tử này chạy lên chạy xuống cố ý chọc giận hắn, thật sự là ha ha bật cười.

Sự thật chứng minh, con chim non Tống Sư Bách này dám gây chuyện trước mặt mọi người, Tống Văn Thắng dám tương kế tựu kế, để hắn chỉ có thể nuốt nước đắng vào trong bụng.

Hôm giao thừa này khí trời tốt, sáng sớm Tống Sư Trúc đã nhìn thấy ánh mặt trời vàng óng ánh bên ngoài từ khe cửa sổ chiếu vào, khi Loa Sư hầu hạ nàng rửa mặt chải đầu, vẫn còn nói: “Xem ra năm sau là năm tốt.”

Cũng là năm tốt sao, năm nay mùa đông tuyết lớn. Sắp đến lễ mừng năm mới ánh mặt trời đều là xán lạn, đi ra ngoài chúc tết cũng thuận tiện hơn chút.

Tống Sư Trúc cũng cảm thấy tâm tình mình rất tốt. Nàng bận rộn hơn nửa tháng, chỉ dựa vào thành quả mấy ngày nay có thể khiến Lý thị khen ngợi nàng thêm vài câu. Lời khen từ miệng nương nàng không dễ có được.

Nói đến, thời đại này cô nương tuy rằng không cần khảo khoa cử đọc sách, nhưng khuê các cũng phải học không ít, chỉ là quản gia xử sự đối nhân xử thế chính là một môn học vấn lớn, vì có thể đi qua cái tết này, nàng thiếu chút nữa đầu đều trọc.

Năm nay Tống thị tổ chức mười năm đại tế. Nam đinh có thể trở về trong tộc tế tổ, nửa tháng qua cũng liên tiếp về huyện hai lần.

Từ sáng sớm, trong Thiên Hi đường đã lục tục có tộc đinh tới thỉnh an. Lão thái thái bối phận cao, trong tộc có rất nhiều người là nàng nhìn lớn lên, lão thái thái mặc một bộ quần áo mới cười ha hả ngồi ở trên, nói chuyện phiếm với vãn bối, thời gian lập tức đến lễ cúng tế.

Từ đường Tống gia không ở trong phủ, ở sát vách phủ đệ.

Một tòa tông miếu to như vậy, phòng khách cao rộng, nàngi vị san sát, đàn hương di động, bên trong nàngy các loại đồ cúng bằng vàng bạc, nàngn thờ vây bình phong mấy ngày trước đã được Tống Nhị thúc dẫn người lau sạch.

Đồ ăn cúng tế tổ tiên đã được nấu xong từ sáng sớm. Tam sinh tam cầm, mì cơm quả đầy đủ mọi thứ. Tống Văn Thắng nhìn heo bò dê trên hương án to lớn, lại nhìn mấy trăm tộc nhân đứng phía sau, trong lòng nổi lên một loại cảm giác hào hùng khó tả.

Sau khi Trương tri huyện xảy ra chuyện, trong huyện chỉ có Tống thị một nhà độc đại. Làm tộc trưởng, Tống Văn Thắng cảm thấy hắn có thể mang Tống thị dẫn dắt đến mức này, cũng coi như không phụ lòng tổ tông.

Hắn đứng ở phía trước, dâng hương dập đầu, thành tâm cầu nguyện tổ tiên phù hộ Tống thị nhất tộc phồn vinh hưng thịnh, tôn tử bình an khoẻ mạnh, lại nói với tổ tiên một phen chuyện Tống Nghiễn được nhận làm con thừa tự, mới cầm bút sửa lại gia phả.

Hắn thở dài một tiếng, cảm thấy hơn mười năm, chuyện này cuối cùng cũng kết thúc.

Sau khi đặt gia phả về chỗ cũ, Tống Văn Thắng nghĩ nghĩ, lại thầm nhắc tới tổ tiên phù hộ, ám đôi huynh muội Phùng thị kia và cựu phò mã tuổi ở kinh thành năm sau vận rủi gia thân, Tống thị bây giờ nội tình còn chưa đủ, không có cách nào tự mình báo thù, đành phải để tổ tiên ra tay trước.

Tống Văn Sóc đứng ở phía sau, lại không biết tâm tư của đại ca hắn.

Hắn nhìn gia phả trên đài cao cũng thở phào nhẹ nhõm, thân phận khuê nữ này nhiều lần thay đổi, vô cùng xấu hổ, trước đây không phải hắn không nghĩ tới việc cho người khác nhận nàng làm con thừa tự... Chỉ là Tống Văn Sóc đột nhiên nhớ tới đủ loại cãi vã giữa Phùng thị và hắn năm đó.

Nữ hài tử nho nhỏ bị ma ma ôm vào trong ngực, không ngừng khóc, Phùng thị giận đến mức điên cuồng mất đi lý trí ngày thường.

“Nương ngươi một ngày nuôi ả nghiệt chủng kia, ta liền một ngày cùng nàng không c.h.ế.t không thôi! Nữ hài này đáng chết, nếu nó có thể sống tốt trên đời, vậy con của ta đâu?”

DTV

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Loại lên án nương của phu quân này, Phùng thị thốt ra, Tống Văn Sóc hoàn toàn không nói tiếp được, hắn trẻ tuổi nóng tính, cảm thấy mình bảo nàng nhận nữ hài này là có lỗi với nàng, nhưng tất cả đều là vì nhà nương đẻ của nàng mà ra, oan uổng trên người hắn chỉ có ông trời mới biết, lúc ấy giữa phu phụ bọn họ ai cũng không muốn nhượng bộ, hắn cãi nhau xong liền dọn đến thư phòng, không ngờ ngày thứ hai lại đến phiên nương hắn cãi nhau ầm ĩ với hắn.

Lão thái thái giận dữ tố cáo Phùng thị nói chuyện với mình thật lòng tru tâm, thủ đoạn ngoan độc.

Tống Văn Sóc bị kẹp giữa nương ruột và thê tử, cả hai phương diện đều yêu cầu hắn ủng hộ, có một khoảng thời gian ngay cả nhà cũng không muốn trở về, Phùng thị không qua được cửa ải này, cũng không muốn để nhi nữ của kẻ thù dễ dàng được sống tốt, lão thái thái càng che chở Tống Nghiễn, Phùng thị càng muốn Tống Nghiễn chết.

Trước đó vài ngày khi biết chuyện thê tử đồng ý cho con thừa tự, Tống Văn Sóc thật sự thở phào nhẹ nhõm. Sau hơn mười năm giày vò, tình cảm còn sót lại của Tống Văn Sóc đối với tiểu cô nương này đã bị mài mòn không còn sót lại chút nào.

Từ đường vẫn luôn có gã sai vặt tới thông báo, sau khi nghe thấy Tống Văn Thắng sửa lại gia phả, Tống Sư Trúc theo bản năng nhìn về phía Phùng thị, vẻ mặt nhị thẩm vô cùng lạnh nhạt, tựa như chuyện này không có bất cứ quan hệ nào với mình.

Hôm nay Thiên Hi đường rực rỡ hẳn lên, lão thái thái nghe được gã sai vặt thông báo chỉ cười cười, bởi vì nhìn thấy vãn bối trong tộc đều có tiền đồ, tinh thần lão thái thái vô cùng tốt, còn có hứng thú nói chuyện với đại nhi tức.

Bầu không khí giữa thái thái và nhi tức vô cùng hài hòa, càng làm cho nhị thẩm một mình lẻ loi.

Trong Thiên Hi đường, Phùng thị luôn luôn không thích nói chuyện, ai lấy lòng nàng cũng vô dụng, Tống Sư Trúc nghĩ nghĩ cũng không cố ý bắt chuyện.

Nàng nhìn Phùng thị ngồi trên ghế cao, cũng không rõ bây giờ Phùng thị đang suy nghĩ gì. Tống Sư Trúc gần đây thật sự quá bận rộn, cũng không có tâm tư đi chú ý chuyện của Nghiễn nhi và tiểu Phùng thị, nàng nghĩ nghĩ, cảm thấy trong nhà bớt đi một chuyện phiền lòng, luôn luôn tốt.

Sau nghi thức, Tống Văn Thắng xoay người nhìn nhi tử còn cầm gậy chống, đột nhiên híp mắt.

Dưới ánh mắt của phụ thân hắn, Tống Sư Bách lập tức cảm thấy lạnh cả người, hắn run run, đang muốn nói chuyện, phía sau một tộc thúc liền đi lên. Tống Sư Bách nhìn người tới có chút lạ lẫm, tộc thúc lại gọi ra tên của hắn, hắc một tiếng, chào hỏi: “Trang phục của Bách Nhi hôm nay rất độc đáo.”

Hắn vừa nói ánh mắt còn đang nhìn cây gậy chống kia một chút, Tống Sư Bách lập tức hả giận không ít, hắn đang muốn lên án Hắc phụ thủ đoạn tàn nhẫn một chút, Tống Văn Thắng liền tiến đến cười nói: “Tên tiểu tử này đang đợi người đến hỏi đấy.”

Không đợi Tống Sư Bách chủ động tố cáo, Tống Văn Thắng đã nói vài ba câu về kết quả thi năm của hắn như thế nào rồi thì làm sao nghĩ đến chuyện lừa gạt phụ mẫu đều nói ra, hoàn toàn không sợ bị người khác biết hắn tâm ngoan thủ lạt.

Tống Sư Bách đột nhiên cảm thấy mình có phải đã tính toán sai hay không.

Phụ thân hắn tuyên dương một phen thành tích của hắn kém lại gian dối đối với hắn hòa ái cười cười, cũng không có tiếp tục mắng hắn, chỉ là một mực đem hắn ở bên người, mỗi khi có người hỏi liền hảo ý giúp hắn trả lời.

Không bao lâu, Tống Sư Bách bị ánh mắt đắm chìm trong ánh mắt ngưng tụ của mấy vị tộc huynh, đột nhiên có loại hậu tri hậu giác tuyệt vọng, về sau mọi người nghĩ tới nhi tử tộc trưởng là hắn, đều sẽ nhớ tới hắn lúc còn trẻ thành tích vô cùng thê thảm, bị phụ thân hung hăng đánh một trận sỉ nhục, về sau hắn làm sao có thể có uy nghiêm trong tộc.

Tống Văn Thắng nhìn bộ dạng ỉu xìu của nhi tử, cười một tiếng, sau khi tế tổ tiên xong, từ ngày ba mươi tháng chạp đến mười bảy tháng giêng, trong nhà đều phải cung cấp nàngn Thiên Địa, buổi sáng buổi chiều ba lần thắp hương hành lễ dập đầu, không phải nhi tử là rất muốn để cho người ta biết sao, hắn liền khiến cho nhi tử mất mặt là đủ.

Tống sư bách kém một chút, lúc trở lại Thiên Hi đường cả người đều tản mát ra một cỗ oán niệm chi quang. Tống Sư Trúc nhịn cười nhìn phụ thân đang nói chuyện với lão thái thái, cảm thấy phụ thân nàng thật đúng là thích trêu chọc nhi tử.

Buổi chiều hôm qua, các nơi trong nhà đã đổi môn thần cùng bùa đào, Tống Văn Thắng đêm qua trở về còn chưa nhìn kỹ, sáng sớm hôm nay theo thê tử đi một vòng quanh phủ, càng cảm thấy khuê nữ chuẩn bị việc ăn tết rất tốt.

Tống Văn Thắng nghĩ đến, phương thức có thể khen ngợi khuê nữ chính là đưa ngân phiếu. Đêm giao thừa, sau khi ăn cơm tất niên xong, cả nhà quây quần ở Thiên Hi đường, Tống Văn Thắng liền cho Tống Sư Trúc một bao lì xì thật to.

Tống Sư Bách tinh mắt, nhìn hầu bao trên tay mỗi người đều là phình lên, chỉ có tỷ tỷ của y, hầu bao cầm trên tay bằng phẳng, lập tức liền đoán ra tiền mừng tuổi của người khác đều là vàng bạc, của tỷ tỷ khẳng định là ngân phiếu.

Nếu là người khác, hắn khẳng định sẽ ồn ào. Bây giờ hắn nhìn phụ thân hắn chỗ nào cũng không vừa mắt, nếu có thể khiến phụ thân hắn ăn quả đắng đều muốn làm một chút, nhưng phụ thân hắn thiên vị chính là tỷ tỷ của hắn. Mấy ngày nay Tống Sư Trúc chiếu cố hắn như thế nào, hắn vẫn rất rõ ràng. Tống Sư Bách chỉ đành buồn bực trong lòng.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com