Phúc Tinh Chiếu Thê Tử

Chương 30



Trước hôm nay, nàng vốn còn cảm thấy Nhị thẩm nhiều lắm chính là đi qua nhục nhã kẻ thù một phen, không nghĩ tới nhục nhã là thật nhục nhã, lại là lấy phương thức làm người ta không tưởng được như vậy.

Vừa rồi Tống Nghiễn nói rất nhiều lời trước sau không có đáp án, nàng chỉ nghe được một câu tin tức quan trọng nhất, nhị thẩm đồng ý nàng có thể ở lại Tống gia.

Thật ra Tống Nghiễn có đi hay ở, nhị thẩm mới là người có quyền quyết định nhất. Lão thái thái danh bất chính, ngôn bất thuận, cho nên mấy năm nay mới chịu đựng vất vả như vậy.

Tống Sư Trúc nhẹ nhàng đặt thân thể của Tống Nghiễn lên giường, Tống Nghiễn cho dù là ngủ cũng ngủ không yên, trong miệng vẫn luôn nỉ non cái gì đó, Tống Sư Trúc tiến lại gần nghe một chút, nàng tựa hồ là đang gọi "Nương".

Tống Sư Trúc lại thở dài một tiếng, trước kia nàng từng nghe một câu nói, nói là người mặc kệ bao nhiêu tuổi, khi bị thương tổn trong đầu phản ứng đầu tiên chính là gọi nương, đây là bởi vì nương là tồn tại thân mật nhất ấm áp nhất, cho dù nương đã không còn, phần ký ức được bảo hộ kia cũng sẽ luôn tồn tại trong tiềm thức.

Tống Nghiễn hẳn là chưa từng cảm thụ được bao nhiêu tình thương của nương, nhưng khi nàng cảm thấy bị tổn thương, vẫn sẽ nhịn không được mà gọi "Nương".

Tống Sư Trúc lại nhịn không được thở dài, nàng cảm thấy hôm nay mình than thở rất nhiều lần, nhưng cũng không có cách nào, gặp phải loại chuyện này, ngoại trừ thở dài, cũng chỉ có thể thở dài.

Sau khi Tống Sư Trúc an trí cho Tống Nghiễn xong, lại phân phó nha hoàn chiếu cố nàng thật tốt, sau đó liền rời đi.

Giẫm trên con đường đá trong sân, nghe tiếng chim sẻ ríu rít kêu trên mặt tuyết, Tống Sư Trúc bỗng nhiên rất muốn đến đại lao đánh tiểu Phùng thị một trận. Ông trời không có mắt, ác nhân trên đời này có thể c.h.ế.t thêm mấy người là tốt rồi.

Tống Sư Trúc cứ như vậy vừa nghe chim hót vừa đi về. Sau khi đi một vòng, buồn bực trong lòng nàng đã biến mất không ít.

Sự tình chỉ cần phát triển theo chiều hướng tốt, chính là tốt.

Sau khi nhấp nhô trên đường không còn, tất cả mọi người sẽ tốt.

Phùng thị nghe ma ma báo cáo hướng đi của Tống Nghiễn, lại dùng ngón tay thon dài lướt nhẹ qua bức tranh thêu điệt nữ vừa mới đưa tới, cười cười: “Như Ý sao.” Nàng thưởng thức một chút, lại bảo Chu ma ma cất đi.

Hôm nay nàng quả thật rất vui vẻ. Trước kia những người đó trốn ở nơi nàng không đủ khả năng vớt tới, Phùng thị ngoại trừ hận, cái gì cũng không làm được. Nhưng hôm nay thì khác, nàng không biết người Phùng gia vì sao đột nhiên đến huyện, lại vì sao đột nhiên liên hệ Tống Nghiễn.

Chỉ là... Cơ hội này là ả tự tay đưa tới.

Phùng thị không có lý do gì không nắm chặt.

Nữ nhân kia ở trong nhà lao mấy ngày, Phùng thị nhất định sẽ để cho người chiêu đãi ả thật tốt. Mặc kệ sau này ả có thể được thả đi hay không, đoạn kinh lịch này đều sẽ làm cho ả rất khó quên. Nhất là ly trà đến từ nhi nữ ruột đưa tới.

Tướng công nàng năm đó cũng uống một ly trà như vậy, một nhà bọn họ thống khổ vài chục năm.

Bây giờ cũng đến phiên người khác hưởng thụ một chút tư vị này.

Phùng thị rót cho mình một chén trà. Nước trà màu da cam phản chiếu rõ khuôn mặt nàng, nàng muốn tìm người để kể ra niềm vui của nàng, nhưng suy nghĩ một hồi, Phùng thị đột nhiên cười một tiếng, mấy năm nay tình cảm giữa nàng và Tống Văn Sóc vô cùng lạnh nhạt, ngoại trừ học hành ra thì cũng không có gì để trò chuyện với ba nhi tử.

Nghĩ nghĩ, Phùng thị nói với Chu ma ma: “Đi mời Trúc nhi tới đây, nói ta có chuyện tìm nàng.”

Tống Sư Trúc vào nhà, thấy ma ma trước mắt vô cùng xa lạ, liền hiểu được Phùng thị hẳn đã hành động.

Phùng thị mặt mày sáng sủa, cố ý giải thích: “Hách ma ma ngày ấy ngươi nhìn thấy tay chân không sạch sẽ, bị ta điều sang chỗ khác.” Sau tang lễ của phụ thân, nàng từ nhà nương đẻ mang về ba tâm phúc quan trọng nhất của nương.

Thật ra ngoại trừ Hách ma ma, hai ma ma khác cũng không thấy tốt hơn bao nhiêu, nhưng dù sao cũng là nương lưu lại niệm tưởng.

Hôm nay sau khi trở về Phùng thị mới quyết định muốn xử trí những người này. Đồ cưới của nương nàng cũng không dùng, nhưng đối với lão nhân bên cạnh nàng lại hết sức trọng dụng. Nhưng lòng người khó lường, lần trước đại tẩu nhắc nhở nàng, nàng cẩn thận tra xét, mới phát hiện mười mấy năm qua Hách ma ma thế mà vẫn tiếp nhận hối lộ không rõ ràng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Lúc ấy nàng phẫn nộ, không thua gì nghẹn khuất năm đó bị ép nhận nhi nữ.

Phùng thị lúc trước không so đo, là bởi vì nàng cảm thấy những người này làm gì cũng không quan trọng, Tống Văn Sóc đối với nàng như vậy, nàng vì sao còn phải vất vả quản gia cho hắn.

Lần này lại không giống. Sai lầm không nên phạm nhất của bọn họ, chính là cấu kết với người mà nàng hận nhất.

Nàng và đại bá mượn dùng nhân thủ, dùng trọng hình thẩm vấn, từ trong miệng Hác ma ma thẩm ra không ít tin tức.

Nghĩ đến việc Hách ma ma còn hận nàng đem bộ trâm hoa cỏ kia đưa cho Tống Sư Trúc, Phùng thị cảm thấy vô cùng buồn cười.

Phùng thị để nha hoàn mang trà và điểm tâm lên. Trong làn khói trà lượn lờ, nàng nhìn điệt nữ đối diện đang cầm chén trà duyên dáng yêu kiều, đột nhiên thở dài một tiếng, nếu như khuê nữ của nàng có thể thuận lợi sinh ra, có lẽ cũng sẽ là cô nương săn sóc đáng yêu như vậy.

Nói thật, Phùng thị cũng không ghét sự chiếu cố của đại điệt nữ đối với Tống Nghiễn. Người trong lòng có lương thiện, luôn có bản năng đồng tình đối với kẻ yếu. Mấy năm nay nàng hận không thể loại bỏ cái đinh trong mắt lão thái thái, nhưng nếu như đại điệt nữ bỏ đá xuống giếng theo, nàng sẽ không thích Tống Sư Trúc như vậy.

Tống Sư Trúc luôn cảm thấy ánh mắt Phùng thị nhìn nàng lộ ra vẻ thương cảm, một lúc sau, nàng đột nhiên nói: “Trúc nhi như vậy cũng rất tốt, Tống gia chung quy chỉ có một mình ngươi là nhi nữ, trong nhà nhiều huynh đệ như vậy, về sau nếu như bị khi dễ, sẽ không thể không có người làm chủ giúp ngươi.”

DTV

Tống Sư Trúc giật mình, vốn muốn nói lời nghịch ngợm, nhưng ánh mắt Phùng thị nghiêm túc như thế, nàng cũng nhịn không được ngồi thẳng người, nghiêm túc nói: “Ta cũng sẽ không để cho người ta bắt nạt. Ai muốn bắt nạt ta, ta đều bắt nạt lại.”

Phùng thị cười một tiếng: “Cô nương Tống gia nên có tâm tính như vậy.” Phùng thị bảo Tống Sư Trúc tới, kỳ thật cũng không có chuyện gì, chỉ là muốn nhìn nàng một chút.

Ba hài tử lúc mang thai, nàng đều là nôn nghén không ngừng, cả người tiều tụy không chịu được, gầy trơ cả xương như bị tội lớn. Mà lần mang thai cuối cùng, lúc nàng vừa được chẩn ra, một chút cảm giác cũng không có. Nhưng thai kia mới hơn hai tháng bụng đã hơi nhô lên, ma ma có kinh nghiệm đều nói đây là khuê nữ.

Phùng thị vẫn luôn tin tưởng như vậy, đoạn thời gian đó, ngay cả đại nhi tử cũng nói nàng trở nên ôn nhu dễ gần.

Chỉ là nghĩ đến năm đó cảm giác đau đớn khi m.á.u và sinh linh kia chảy ra từ trong thân thể, tâm tình Phùng thị lại trở nên u ám.

Tống Sư Trúc choáng váng trở về, nàng cảm thấy nhị thẩm có chút kỳ quái, gọi nàng đến xem một chút, sau đó lại để cho nàng đi, tuy rằng đưa nàng không ít đồ vật nữ nhân có thể dùng, nhưng nàng cũng không phải người tham những thứ này.

Bát Tịch xưa nay có thói quen tế tổ.

Nhưng mà tế tháng chạp không thể so với đại tế giao thừa, sáng sớm Tống Văn Thắng đã dẫn nam đinh trong tộc thắp hương bái tế, tế tự bất quá mới hai khắc giờ Thìn đã xong. Sau nghi thức, Tống Sư Bách và ba điệt tử đều chạy trốn không thấy bóng dáng, Tống Văn Thắng cũng không đặc biệt chú ý mọi người trong nhà đi nơi nào, hắn dọn dẹp một chút cũng đi làm.

Mãi đến sau giờ Ngọ thấy sai dịch báo cáo trên hội Tắm Phật có người thông dâm, hắn mới phun ra một ngụm nước trà. Lý thị đã sớm nói với hắn chuyện nương ruột điệt nữ đến huyện, cũng đã nói đệ tức muốn đích thân xử lý, Tống Văn Thắng ngẫm lại liền không cho người động thủ.

Có câu tiểu quỷ khó chơi, Tống Văn Thắng làm huyện thừa bản huyện, thật muốn đối phó một người, thủ hạ của hắn tùy tiện tìm cái cớ, cũng có thể khiến người kia khổ không thể tả. Hắn cũng không tin người đứng sau lưng người nọ còn có thể quản những việc nhỏ lông gà vỏ tỏi này.

Nhưng khi hắn thấy phụ nhân bị nha môn giam giữ, vẫn không nhịn được chậc chậc hai tiếng. Đệ muội của hắn thật đúng là lấy độc trị độc. Năm đó một nhà bọn họ ngã xuống như thế nào, hiện tại cũng muốn người khác thử tư thế ngã xuống như vậy.

Tống Văn Thắng còn có rất nhiều hồ sơ, hắn cũng vừa mới đề cập đến vụ án của tiểu Phùng thị, liền muốn xem xem là tiện nhân không mặt mũi nào hại đệ đệ của hắn nhiều năm như vậy.

Không có người nào sau khi vào huyện nha còn có thể giữ vững tỉnh táo. Nữ nhân dưới ngục cũng như thế.

Nhìn kỹ lại, quả thật có mấy phần tư sắc, tướng mạo cùng tiểu điệt nữ trong nhà vô cùng giống nhau.

Ánh mắt nam nhân nhìn nữ nhân, cùng nữ nhân nhìn nữ nhân luôn luôn không giống nhau. Tống Văn Thắng xưa nay không thích tướng mạo điềm đạm đáng yêu như tiểu điệt nữ, luôn cảm thấy phúc khí quá mỏng, một trận gió lớn liền có thể thổi ngã.

Nhưng hắn nhìn Tống Nghiễn, lại liếc mắt liền có thể rõ ràng vì sao Phùng gia muốn đưa Tống Nghiễn tiến cung. Có một số tin tức quan trường, có chút quá mức ô uế, Tống Văn Thắng cũng không phải cái gì cũng nói với Lý thị.

Hắn từng nghe một người làm quan trong kinh nói qua, nói là những năm nay trong kinh có thể dựa vào cạp váy quan hệ thăng chức rất nhanh, cô nương trong nhà đều là dựa theo dáng dấp chim non nép vào người mà bồi dưỡng lên. Lão hoàng đế lớn tuổi, thích phi tử đáng thương này.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com