Phúc Tinh Chiếu Thê Tử

Chương 28



Nhưng loại chuyện này, khuê nữ của nàng mới là chính xác, chỉ cần khuê nữ của nàng không nói Phong Hằng có việc phát sinh, lòng nàng còn có thể buông lỏng một chút.

Duyên phương trượng của Khánh Duyên Tự là cao tăng năm nay mới từ kinh thành tới, lúc trước khi hai nhà phong Tống đính hôn người còn chưa về trong huyện, Phong đại thái thái tìm một hòa thượng khác xem bát tự. Lẽ ra chuyện này không làm phiền đến phương trượng, nhưng phương trượng biết bát tự của bọn họ đã hợp, nên không ra tay nữa.

Chỉ là người trạch tâm nhân hậu, phong đại thái thái lại là tín đồ thành kính của Khánh Duyên Tự, lúc này thấy nàng lo lắng cho an toàn của nhi tử như vậy, người vẫn là lại đem bát tự của hai người xem lại một lần, lời ra khỏi miệng nói thập phần cát tường, nói mệnh cách của Tống Sư Trúc chính hợp với Thiên Can Địa Chi, ngũ hành đều vượng.

Phong đại thái thái nghe xong, ánh mắt liền sáng lên, nhất là sau khi nghe phương trượng nói mệnh cách của Tống Sư Trúc sẽ vượng người khác, lập tức mặt mày hớn hở, vẻ mặt cũng thả lỏng.

DTV

Lý thị tuy rằng cảm thấy Phong đại thái thái có chút quá coi trọng những thứ này, chỉ là Phong đại thái thái đối với Tống Sư Trúc coi trọng hơn, Lý thị mới có thể càng yên tâm, lúc này Lý thị nhìn Phong đại thái thái cũng hết sức hài lòng.

Hôm nay gặp mặt vô cùng viên mãn. Hai vị tân nhân chưa kết hôn lần đầu tiên hẹn hò, Lý thị cũng có hiểu biết sâu sắc về nương của phu quân tương lai của Tống Sư Trúc.

Có lẽ là do dị tính bài xích nhau, Lý thị cũng không thích những người tính kế quá mức.

Chỉ là Phong đại thái thái trước mặt thông gia nói ra ác mộng nhi tử sẽ c.h.ế.t sớm, Lý thị liền cảm thấy Phong đại thái thái này cùng Tống Sư Trúc kẻ tám lạng người nửa cân. Sau này nàng hẳn là không cần lo lắng khuê nữ của nàng sẽ bị người ta bắt nạt.

Trên đường rời khỏi sơn môn, dọc theo đường đi luôn có người khe khẽ nói nhỏ, cuối cùng Lý thị và Tống Sư Trúc cũng biết buổi sáng này đã xảy ra chuyện gì.

Tống Sư Trúc cũng biết vì sao Phong Hằng không muốn nói thẳng.

Trên đường về nhà, Lý thị cùng Tống Sư Trúc đều có chút trầm mặc. Một lúc lâu sau, Tống Sư Trúc mới nói: “Chuyện này sẽ không..." Nàng nói nửa câu thì ngừng lại, nàng biết hôm nay nhị thẩm nhất định có kế hoạch, chỉ là thủ đoạn sắc bén như vậy, nàng luôn cảm thấy hình tượng của nhị thẩm trước mặt nàng không giống nhau lắm.

Loại cảm giác này, tựa như Tiểu Đáng Thương đột nhiên đại biến thân!

Nếu thật sự là Phùng thị làm, đó chính là thật sự ăn miếng trả miếng.

Lý thị trầm mặc thật lâu: “Nhị thẩm của ngươi vẫn luôn không phải là người dễ chọc.” Bằng không qua nhiều năm như vậy, nàng làm sao sẽ kiên trì nuôi người ở dưới mí mắt mình.

Lý thị nghĩ nghĩ, lại bổ sung một câu, “Nhìn nhiều suy nghĩ nhiều, sau khi trở về đừng hỏi nhiều.”

Tống Sư Trúc chậm rãi gật đầu.

Nàng nghĩ đến chuyện vừa rồi ma ma thăm dò được, trong hội Tắm Phật Khánh Duyên Tự, có người bị bắt gian tại giường.

Một vị quý phu nhân từ nơi khác tới, không biết làm sao hẹn gặp mặt với tình nhân ở trong chùa, khi hai người nằm ở giường chậm rãi tỉnh lại, bị người bắt tại trận. Tình nhân chuồn quá nhanh, chỉ để lại một mình quý phu nhân chật vật không chịu nổi đối mặt với mọi người.

Hôm nay lễ hội, nha môn phái ra rất nhiều sai dịch trông coi, lúc ấy vị phu nhân kia lập tức bị người bắt lại. Ở trong chùa vụng trộm là phạm tội thuần phong mỹ tục, lại có rất nhiều nhân chứng, sai dịch không cần suy nghĩ đã đem người áp tải về nha môn.

Chỉ đơn thuần nhìn nửa phần trước của tình tiết này, thật sự giống hệt với tình tiết năm đó Nhị thúc gặp phải.

Tống Sư Trúc càng nghĩ chuyện này, càng cảm thấy nhất định là Phùng thị làm. Các loại chi tiết đều có thể đối chứng, trên đời này người thích yêu đương vụng trộm kích thích tất nhiên không ít, nhưng sẽ lựa chọn trường hợp đại chúng làm chuyện xấu, trừ kẻ ngốc chính là bị tính kế.

Bởi vì trong xe ngựa chỉ có hai mẫu tử, Tống Sư Trúc liền đem cái nhìn của mình nói ra cùng Lý thị, Lý thị trầm mặc một chút: “Chẳng qua là hữu tâm tính vô tâm mà thôi.”

Chuyện xưa tái diễn, năm đó Tống Văn Sóc cũng xui xẻo như thế. Loại xui xẻo kia của hắn thật sự là xui xẻo đến cùng. Nam nhân khác tốt xấu gì cũng không chịu nổi dụ hoặc, nhưng Tống Văn Sóc lại không phải người như vậy.

Phải nói, toàn bộ Tống thị, tộc nhân Tống thị có thể làm ra một phen thành tích đều vô cùng giữ mình trong sạch.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Phùng thị vào cửa muộn hơn nàng một chút, lại sinh con trước một bước. Lý thị năm đó là nhìn xem hai người bọn họ tình cảm keo sơn như thế nào.

Tống Văn Sóc và thê tử có tình cảm vô cùng tốt, Phùng thị vừa vào cửa đã có thai, ba năm sinh hai, sinh liền ba nhi tử.

Lúc ấy ai không nói hai người này là một đôi bích nhân. Chỉ là quá tốt rồi, liền bị người theo dõi. Đến bây giờ Tống Văn Sóc cũng không rõ ngày đó đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.

Lý thị cũng là mấy ngày trước mới nghe tướng công nói những chuyện này.

Lúc Tống Văn Sóc bị bắt gian trên giường, ngay cả mắt mũi của thứ di muội kia cũng không nhìn rõ, đầu óc choáng váng, chỉ nhớ rõ khuôn mặt xinh đẹp tức giận của Phùng thị, còn có khí thế hùng hổ dọa người của người Phùng gia.

Khuê nữ vừa nhận thức Nhạc Trượng trở về không ngừng khóc nức nở, thê đệ mới tới vẻ mặt hung thần ác sát muốn tìm hắn đòi công đạo. Lúc ấy mọi người của Phùng phủ còn khoác áo tang.

Nhạc gia mới mất, toàn bộ trong viện một mảnh đồ trắng, vô luận việc này ai đúng ai sai, chỉ cần truyền đi, con đường làm quan của hắn liền hủy hoại chỉ trong chốc lát.

Tống Văn Sóc cưỡi hổ khó xuống, không còn cách nào khác. Sau đó mới hơn một tháng, thê đệ Phùng gia nói thứ di muội có thai, Tống Văn Sóc cũng hoài nghi đứa bé này không phải của hắn, chỉ là hắn không phải là Đồng nam tử, thân thể cảm thụ như thế nào hắn rõ ràng nhất, ngày đó hắn quả thật có dấu hiệu đã phát tiết.

Thê đệ ra giá trên trời, hơi bất mãn liền uy h.i.ế.p tố cáo hắn đến nha môn, Tống Văn Sóc chỉ có thể nghẹn khuất nhận xui xẻo.

Lý thị vẫn cảm thấy, cho dù là lúc đó xảy ra chuyện đổi trường hợp khác, Tống Văn Sóc cũng sẽ không bị động như thế.

Nàng thở dài một tiếng, Nhị thúc có lỗi nhất với thê tử, chính là vì sợ danh tiếng làm quan bị hao tổn, để Phùng thị nhận nữ hài kia làm nhi nữ thân sinh. Sau này cho dù biết nữ hài không phải của hắn, vết nứt giữa phu phụ hai người cũng khó có thể bù đắp.

Ở trên, Lý thị cảm thấy Tống lão thái thái cũng là người bị hại. Tống lão thái thái xưa nay không thích nói chuyện thị phi của nhi tức, nhưng hơn mười năm trước vừa đi Hành Châu phủ ở cùng nhị phòng, thế mà lại hiện ra sự bất mãn đối với nhị nhi tức trọng nam khinh nữ. Lão thái thái cả đời không có khuê nữ, đối với các nữ quyến trong tộc đều rất không tệ, lúc ấy thấy nhị nhi tức khinh mạn tiểu tôn nữ như vậy, còn viết thư về giáo huấn phu thê bọn họ.

Nghĩ đến những lá thư năm đó của lão thái thái, Lý thị càng cảm thấy hết thảy đều là một bút sổ lung tung.

Thấy Tống Sư Trúc còn muốn tiếp tục thảo luận, nàng bất đắc dĩ nói: “Tính tình ngươi thích truy cứu căn nguyên như vậy rốt cuộc giống ai, may mắn nhị thẩm ngươi mấy năm nay không ở trong huyện, nếu không ngươi còn không phiền c.h.ế.t nàng.”

Những chuyện này dù sao cũng là việc tư của trưởng bối, Lý thị nói hết ra cho khuê nữ, là sợ nàng không rõ chân tướng giúp đỡ Tống Nghiễn bênh vực kẻ yếu sẽ chọc giận nhị phòng, nhưng không nghĩ tới lúc nào cũng phải nói nhỏ với Tống Sư Trúc.

Tống Sư Trúc cũng biết Lý thị sẽ không nói tiếp với nàng, nàng giơ ba ngón tay thề: “Ta hỏi một vấn đề cuối cùng.” Nói xong, không đợi Lý thị cự tuyệt, nàng đã nói ra một hơi: “Nhị thẩm đã có thủ đoạn này, vì sao vẫn luôn giữ những người đó đến bây giờ?”

Đây thật sự là chỗ tò mò nhất của nàng. Với khí tính của Phùng thị trong chuyện này, nàng ta có thể nhịn được mười mấy năm!

Nhị thẩm của nàng sắp chịu đựng thành thần quy rồi.

Lý thị ngược lại không cảm thấy có bao nhiêu kỳ quái: “Trời cao hoàng đế xa, năm thứ hai Phùng gia đã dọn đi rồi.”

Lúc ấy Phùng gia bán đất bán trang tử, đều là bán rẻ, toàn bộ châu phủ có rất nhiều người đều được tiện nghi. Nhà nương đẻ Lý thị cũng ở châu phủ, cũng là người được lợi trong đó. Lúc ấy còn có rất nhiều người nói Phùng Thái Công bị mù mắt, hủy diệt gia nghiệp tổ tông truyền xuống.

Lý thị: “Bọn họ đi kinh thành, cách thiên sơn vạn thủy, nhị thẩm ngươi có bao nhiêu thủ đoạn cũng không dùng được. Người nọ cũng không biết thông qua con đường nào, trên người có một chức quan cửu phẩm. Muội muội hắn nghe nói vẫn luôn tự chải chuốt ở nhà.”

Bây giờ suy nghĩ một chút, kẻ thù ai nấy đều sống tốt như vậy, trong lòng Phùng thị sẽ hận cỡ nào. Mấy năm nay Tống Văn Sóc xin triều đình rất nhiều lần cũng không được điều động vào kinh, bất kể dùng bao nhiêu bạc cũng vô dụng, một nhà ở Hành Châu phủ lãng phí mười mấy năm, bị thương càng lâu, hận càng sâu. Nhưng cách quá xa, Phùng thị ngoại trừ thù hận ngày đêm thấu xương, những thứ khác đều không thể làm.

Nhưng lần này nữ nhân kia đột nhiên đến huyện Phong Hoa, cũng coi như tự chui đầu vào lưới.

Rốt cuộc đều là nữ nhân, Lý thị cũng có thể hiểu được vì sao Phùng thị vẫn không tha thứ được.

Không phải là không biết tất cả mọi người có bất đắc dĩ cùng nỗi khổ tâm, chỉ là nếu dễ dàng tha thứ, những năm này chịu khổ liền giống như là vô nghĩa. Tống Nghiễn gánh chịu tất cả thù hận của nàng, nói vô tội cũng vô tội, nói có tội, cũng là thật sự có tội.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com