Hôm nay bên ngoài không có tuyết rơi, Tống Nhị Lang cưỡi con ngựa cao to đi ở phía trước, tâm sự nặng nề, lại nhìn thoáng qua một cỗ xe ngựa xanh đột nhiên đuổi theo sau lưng đi ra khỏi ngõ.
Hắn biết, bên trong có một vị "Muội muội" nhà bọn họ. Ngồi phía trước xe ngựa là ma ma quản sự mà nương hắn và đại bá mẫu mượn tới, xa phu biểu lộ vô cùng trầm mặc, vẫn duy trì khoảng cách nhất định với hai cỗ xe ngựa phía trước.
DTV
Vừa rồi trước khi ra cửa, Phùng thị gọi hắn một mình tới, bàn giao rất nhiều chuyện. Mỗi một chuyện đều khiến hắn kinh hồn táng đảm. Tống Nhị Lang nhìn nương thủ đoạn sắc bén như vậy, trong lòng vừa rối rắm vừa thổn thức.
Nương ở trong suy nghĩ của bọn họ, vẫn là hình tượng cứng cỏi lạnh lùng như bàn thạch. Nàng có ba nhi tử, nhưng nàng lại rất ít khi nói với bọn họ những lời trong lòng. Bọn họ muốn quan tâm nàng, nhưng năm đó những ủy khuất kia hóa thành lớp vỏ ngoài bén nhọn nhất trên người Phùng thị, chỉ cần có người hơi đề cập, nương hắn sẽ phát tác.
Tống Nhị Lang nghĩ nương hắn mấy năm nay tủi thân, cắn răng, đột nhiên hạ quyết tâm, bất kể làm những gì, chỉ cần có thể khiến nương hắn thống khoái, chuyện này liền đáng giá.
Cùng lúc đó, trong xe ngựa, Tống Sư Trúc đang hỏi Lý thị: “Nhị thẩm sao không theo chúng ta ngồi cùng một chiếc xe ngựa?”
Nàng còn tưởng rằng trong một chiếc xe khác có biểu muội ngồi.
Vừa rồi khi nàng đứng ở bên ngoài xe ngựa vẫn luôn không ngừng quan sát, bởi vì cảm thấy Phùng thị và Tống Nghiễn sẽ không ngồi chung một chỗ, nàng ta còn muốn bảo nha hoàn dọn đi một vài thứ, để thùng xe rộng rãi một chút, lúc ba người ngồi cũng thoải mái hơn chút, không nghĩ tới ma ma bên cạnh Phùng thị lại đỡ nàng lên một chiếc xe kia.
Lý thị nói: “Nhị thẩm của cháu hôm nay không đi cùng chúng ta, nàng tự ngồi một chiếc tương đối thuận tiện.”
Tống Sư Trúc như có điều suy nghĩ nhẹ gật đầu, cũng không hỏi nữa.
Chỉ là nàng không hỏi, Lý thị ngược lại tò mò: “Không phải ngươi luôn thích quản những chuyện vặt vãnh này sao?” Hôm nay Nghiễn nhi sẽ ra ngoài gặp mặt nương ruột của nàng, vẫn là Lý thị nói với Tống Sư Trúc.
Tiểu cô nương muốn xâm nhập hang sói để lột da hổ, tình trạng nguy hiểm như vậy, Tống Sư Trúc lại có thể nhịn không đi tìm nàng nói chuyện. Điều này không giống với cách làm của khuê nữ của nàng trước đây.
Tống Sư Trúc nghe nương nàng nhắc tới, lắc đầu nói: “Mỗi người đều có lựa chọn của mình... Người bên ngoài không nên tùy tiện ngăn cản.”
Hơn nữa nương của nàng cũng nhìn lầm nàng. Có một số việc có thể quản, có một số việc ngoại trừ nói năng thận trọng giữ bí mật cho người trong cuộc, vô luận làm cái gì đều lộ ra vẻ cực kỳ dư thừa.
Tống Sư Trúc cũng có thể hiểu được vì sao Tống Nghiễn lại đồng ý hợp tác. Những người Phùng gia kia có thể làm ra những chuyện không biết xấu hổ như vậy, cho dù là nương ruột cũng không thể tin.
Tống Nghiễn tốt xấu gì cũng ở Tống gia nhiều năm như vậy, bản tính mọi người trong nhà như thế nào, nàng là rõ ràng nhất.
Muốn nói bên nào tương đối đáng tin cậy, khẳng định là Tống gia. Nhưng sau khi không còn thân phận nhi nữ của Tống gia, nàng muốn giành cho mình một lối thoát, thì phải lấy lòng Phùng thị, phải làm ra chút chuyện.
Nếu không nàng có thể lấy cái gì đổi lấy đất cắm dùi trong phủ của mình. Mặc dù lão thái thái nói muốn giúp nàng xem mắt, nhưng Phùng thị mới là nương trên danh nghĩa của nàng, Phùng thị nếu thật sự muốn bắt nàng vào cung, Tống Nghiễn không có cách nào giải quyết.
Với tình cảnh của nàng, không hy sinh thì không thể có được bất cứ thứ gì. Chỉ là... Cho dù Phùng thị muốn làm gì, hẳn là cũng sẽ không để một tiểu cô nương làm chuyện quá mức khác người.
Lý thị thấy khuê nữ đã nghĩ thông suốt, mỉm cười nói: “Hôm nay nếu ngươi nhìn thấy bên cạnh Nghiễn nhi có người không quen biết, nhớ rõ đừng đi lên quấy rối.”
Tống Sư Trúc gật gật đầu, chút tâm kế ấy nàng vẫn có.
Mặc dù Lý thị bảo nàng khi gặp Tống Nghiễn thì không nên đi lên nhận nhau, nhưng Tống Sư Trúc cũng không dùng tới lời nhắc nhở này.
Thật sự là chuyện cuối cùng xảy ra hôm nay, khiến người ta quá mức chấn kinh.
Khánh Duyên Tự ở huyện Phong Hoa vẫn luôn tràn đầy hương hỏa. Lại gần cuối năm, dân chúng ở nhà nghỉ đông, rảnh rỗi đều nguyện ý đến hội Tắm Phật xin một bát cháo Bát Tịch uống.
Lúc xe ngựa Tống gia đến, cổng chùa người người nhốn nháo, liếc mắt một cái không nhìn thấy điểm kết.
Phu xe tìm hồi lâu, mới tìm được một góc vắng vẻ thả bọn họ xuống.
Lúc Phùng thị được nha hoàn đỡ xuống xe đã không thấy được bóng dáng đại tẩu cùng điệt nữ. Trước khi xuất phát, nàng đã nói với Lý thị, hôm nay hai phòng đều làm chuyện của mình. Lý thị cũng không hỏi nhiều, hết sức tự nhiên đáp ứng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Phùng thị nghĩ đến người một nhà đại phòng, đột nhiên mỉm cười.
Tống Nghiễn ở trong phủ hơn nửa tháng, Phùng thị không tin đại tẩu sẽ không nói gì với điệt nữ. Cô nương ở tuổi này, không tránh được tò mò bát quái, nhưng mặc kệ là gia giáo, hay là thiên tính như thế, đại điệt nữ ở trước mặt nàng cho tới bây giờ rất có chừng mực, lời không nên nói ra một câu cũng khó nghe được.
Sau khi Tống Nhị Lang sắp xếp xe ngựa xong, dưới sự hướng dẫn của tăng nhân tiếp khách, hắn đỡ Phùng thị vào gian phòng nghỉ ngơi. Tống gia là đại hộ của huyện Phong Hoa, các tiểu hòa thượng đón khách ở cửa đều nhận ra ấn ký của Tống gia, sau khi dẫn bọn họ vào phòng, tiểu hòa thượng lại bảo người dâng trà, sau đó liền đi xuống.
Dường như nhìn ra sự mệt mỏi trên mặt Phùng thị, từ đầu tới cuối tiểu hòa thượng ngoại trừ hô một câu phật hiệu, đều yên tĩnh không tiếng động.
Tống Nhị Lang có chút lo âu, lúc xuống ngựa y đặc biệt chú ý một chút, cỗ xe ngựa Tống Nghiễn ngồi kia đã biến mất ở trong biển người mênh mông, lúc này cũng không biết đi nơi nào.
Phùng thị uống một ngụm nước trà trong chùa chiêu đãi, thần sắc trên mặt vẫn bình tĩnh như lúc trước, nàng nhìn nhi tử, lắc đầu nói: “Bình tĩnh chút đi.” Nàng nói chuyện này cho nhi tử, chỉ là muốn chuẩn bị nhiều một chút, cũng không phải thật sự tính để Tống Nhị Lang làm gì.
Con trai của nàng, phải làm quan đàng hoàng, một chút chuyện ô uế cũng không thể dính vào.
Tống Nhị Lang nói: “Ta chỉ là lo lắng..." Dù sao đây là lần đầu tiên hắn tham dự loại sự tình này, lo lắng là hết sức bình thường.
Phùng thị lắc đầu, không trả lời, chỉ nhắm mắt nghỉ ngơi. Chu ma ma đi cùng nàng không biết chân tướng, nhìn Nhị thiếu gia cùng Phùng thị có chút uể oải, liền nói: “Đêm qua phu nhân ngủ không tốt lắm, thiếu gia đừng quá bận tâm.”
Chu ma ma là Phùng thị mới đề bạt lên, tính tình trầm ổn, không nói lời nịnh nọt, hơn nữa không quen biết Tống nhị lang, chỉ nói một câu liền trầm mặc.
Tống Nhị Lang lắc đầu với ma ma mới bên cạnh nương, cũng học theo Phùng thị ngồi xuống.
Tư vị chờ đợi luôn là khó khăn nhất. Hắn biết nương đang đợi một kết quả.
Chờ kẻ thù hận nhiều năm rơi vào trong lưới.
Ba huynh đệ bọn họ đều chưa từng gặp qua người kia, ngay cả hắn, cũng chỉ nghe Phùng thị nói qua, dung mạo của nàng ta rất giống với Tống Nghiễn.
Khánh Duyên Tự cực lớn, mở ra để khách hành hương nghỉ ngơi có tới mấy chỗ. Trong một viện cách xa Phùng thị nhất, Tống Sư Trúc đang đứng đối diện với Phong Hằng đang mỉm cười.
Lý thị và Phong đại thái thái đang nói chuyện phiếm trong nhà sư chủ trì Khánh Duyên Tự. Nghĩ đến ánh mắt như cười như không của nương ruột khi đi vào, Tống Sư Trúc chột dạ. Bất quá một cái chớp mắt sau, nàng lại cảm thấy mình không có gì phải chột dạ.
Các nàng và nhóm người Phong Hằng đúng là trùng hợp mới gặp được nhau.
Khánh Duyên Tự là chùa chiền lớn nhất huyện Phong Hoa, giống như Tống gia loại nhà giàu có căn cơ vững chắc này, lúc tới đây phương trượng bình thường đều là muốn đích thân chiêu đãi.
Lý thị cũng không đặc biệt đi tìm Phùng thị, sau khi xuống xe ngựa, tăng nhân tiếp khách quen biết liền dẫn bọn họ vào Đại Hùng bảo điện thắp hương.
Nhắc tới cũng khéo, mặc dù biết hôm nay Phong đại thái thái sẽ tới hội Tắm Phật, nhưng chẳng ai ngờ rằng trùng hợp như vậy lại gặp được ở đại điện.
Vừa nhìn thấy một nữ quyến quen mắt đang thắp hương dập đầu trên bồ đoàn, Lý thị liền quay đầu lại nhìn nhi nữ của mình một cái.
Lúc ấy Phong đại thái thái đang mặc một bộ áo bằng lụa màu xanh ngọc đang xin quẻ xăm, thần sắc nàng thành kính, nắm ống thẻ lắc một lát mới ném ra một cây thăm.
Dường như ném trúng một cây thăm Phật không tốt lắm, nàng nhíu mày, đang muốn nói chuyện với phương trượng, Lý thị liền lên tiếng chào hỏi nàng.
Nương Phong Hằng tựa hồ cũng hết sức kinh ngạc, bất quá hai nhà dù sao cũng muốn kết thân, giữa hai bên cũng gặp nhau mấy lần. Phong đại thái thái lập tức trấn định lại. Sau khi Lý thị thắp hương xong, còn hẹn nàng cùng đi vào nhà sư giải quẻ của Duyên phương trượng.
Lúc ấy Tống Sư Trúc còn tưởng rằng bọn họ muốn ở trong lều nghỉ một buổi sáng. Không ngờ nương của phu quân tương lai của nàng ném ra thẻ Trung Trung, tuy thần sắc lo âu, nhưng nói chuyện lại hết sức thông tình đạt lý, nói với Lý thị: “Hội chùa bên ngoài náo nhiệt như vậy, không bằng để hai người bọn họ đi dạo một vòng.”
“Người trẻ tuổi không giống chúng ta lắm. Gần đây trời lạnh như vậy, ta thấy Trúc nhi cũng ít đi, có Hằng nhi ở bên, Lý tỷ tỷ liền không cần quan tâm.”
Lời nói khéo hiểu lòng người như vậy, Tống Sư Trúc vừa nghe liền mặt mày hớn hở.
Sau khi xuống xe ngựa, nương nàng nhìn quá nhiều người, đã sớm nói không muốn để cho nàng đi chen vào đám đông.