Thiên hạ đều tán thưởng, Hứa Tam công tử tư chất thông minh, tuổi còn trẻ đã đỗ Trạng nguyên, lại được tân đế sủng ái, tương lai chắc chắn con đường làm quan rộng mở.
Nhưng ta lại nhìn thấy Hứa Du Thanh ép buộc bản thân, đêm đêm thắp đèn đọc sách, mắc bệnh đau dạ dày.
Nhìn thấy Hứa Du Thanh che giấu tính cách, đeo lên chiếc mặt nạ tao nhã, trở thành người trong miệng mọi người, công tử nhà giàu có một không hai trên đời.
Câu nói nhẹ bẫng "Tư chất thông minh", không biết đã che giấu bao nhiêu nỗ lực của chàng.
Mà một câu "Tân đế sủng ái" lại không biết đã khiến chàng phải chịu bao nhiêu khổ sở.
Đêm khuya tĩnh lặng, đường phố vắng vẻ. Chỉ có lầu xanh đèn đuốc sáng trưng, náo nhiệt vô cùng.
Mã phu dừng xe trước cửa: "Phu nhân, đến nơi rồi."
Ta được nha hoàn đỡ, bước xuống xe ngựa.
Những nữ tử ăn mặc diêm dúa thì thầm to nhỏ, bàn tán về việc nữ tử họ Liễu kia quá bá đạo, lần nào cũng đến tận cửa tìm người.
Sắc mặt ta nhàn nhạt. Không để ý đến những tạp âm này, trực tiếp nhìn thẳng lên lầu hai.
"Ha ha! Du Thanh, ngươi lại thua rồi."
Sở Thận đẩy ly rượu đến trước mặt Hứa Du Thanh, thích nhìn chàng thua thảm hại, không thể không cúi đầu trước mình.
Hứa Du Thanh ngẩng đầu uống cạn ly rượu.
Rượu chảy dọc theo khóe môi xuống cằm, chàng không để ý dùng tay áo lau đi.
Khuôn mặt sáng như ánh trăng, được ánh nến say mê của đèn đuốc, phản chiếu ra một nửa bóng tối.
Gió Thổi Mây Bay
Ngọn nến đang nhảy múa, giống như sương đen đang dần lan rộng.
Từng chút, từng chút, ăn mòn nội tâm.
Hứa Du Thanh mượn cớ rửa tay để ra khỏi cửa, cho đến khi hoàn toàn rời khỏi tầm mắt kia, lý trí của chàng mới dần hồi phục.
Nhìn vào lòng bàn tay bị bóp ra vết máu, chàng thất thần một hồi.
"Trở về lại khiến nàng lo lắng rồi."
Đang định quay về thì, vai đột nhiên bị người ta khoác lên.
Chàng nhíu mày, theo bản năng phản kích.
Nhưng khi nhìn thấy người đó là ai, chàng lập tức thu tay về.