Ta nắm c.h.ặ.t t.a.y chàng, cẩn thận dịch chuyển mũi d.a.o sang một bên.
Cho đến khi cánh tay chàng buông lỏng, con d.a.o rơi xuống đất, tim ta mới yên ổn.
Trên gương mặt trắng ngần như ngọc, hoàn mỹ không tì vết của Hứa Du Thanh, lại thêm một vết m.á.u chói mắt.
Chậc chậc, ta thầm tiếc nuối, vội vàng lấy khăn tay ra, lau mặt cho chàng.
Hứa Du Thanh khẽ nắm lấy cổ tay ta, nghiêng mặt, đôi mắt rũ xuống: "Không cần xử lý, tốt nhất cứ để nguyên đó, thối rữa, sinh giòi mới tốt."
Cái dáng vẻ bướng bỉnh này, còn đâu là vẻ nho nhã của Lễ bộ Thị lang. Mà lại giống với vị thiếu niên vừa kiêu ngạo vừa ngang ngược khi ta mới quen biết chàng.
Ta hôn lên trán chàng, cảm nhận được làn da hơi nóng dưới môi, cùng tiếng rên rỉ không kìm được, ta khẽ cười: "Thối rữa rồi ta còn hôn kiểu gì, đi hôn giòi à?"
"Không được hôn nó!" Hứa Du Thanh ôm ta vào lòng, nghểnh cổ, giận dỗi nói: "Chỉ được hôn ta."
Trên trán, chóp mũi, ta hôn lên mỗi chỗ một cái, sau đó hôn lên môi chàng.
Trong lúc triền miên, liền nghe chàng nũng nịu.
"Đừng hòa ly mà~ Hừ, ta tốt như vậy, sao nàng nỡ hòa ly với ta?"
Quả là Hứa công bán dưa, tự khen mình, ta bật cười.
Thấy ta cười, Hứa Du Thanh càng thêm hăng hái, chàng bế bổng ta lên, nhẹ nhàng đặt lên giường.
2
Sau khi kết thúc, ta nép vào lòng chàng, cảm thán phu quân có bảo bối thật đáng tiếc.
Nghĩ đến đây, đầu óc ta bị sắc đẹp làm choáng váng liền tỉnh táo lại, vội vàng ngồi dậy, điên cuồng vỗ vào đầu mình.
Trời ơi, trời ơi, ta nên hòa ly với chàng, sao lại ngủ cùng nhau nữa rồi.
Hứa Du Thanh ngồi dậy nắm tay ta, lo lắng hỏi: "Sao vậy, có chỗ nào không thoải mái sao?"
Ta trầm ngâm một lát, cảm thấy hành động vừa lên giường, sau đó lại hòa ly của mình quá tàn nhẫn, bèn chuyển chủ đề.
"Cừu Tiểu thư của phủ Đại tướng quân hẹn ta đi thuyền thưởng hoa sen, nhưng ta đang do dự có nên đi hay không."
Nghe ta vì chuyện này mà phiền não, Hứa Du Thanh nói: "Thích thì đi, không thích thì đừng đi, ai dám ép phu nhân của ta chứ?"
"Nhưng..." Ta lộ vẻ khó xử: "Nàng muốn ta dẫn cả chàng đi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Được thôi, đến lúc đó các nữ quyến nói chuyện bên trong, ta sẽ đứng ngoài cửa đợi nàng, mua đồ ăn vặt cho nàng..."
"Cừu tướng quân cũng sẽ đi."
"Hả?" Biểu cảm của Hứa Du Thanh lập tức như ăn phải c/ứt, nhưng dung mạo của chàng hoàn mỹ đã triệt tiêu biểu cảm này, chỉ khiến người ta cảm thấy đây là một mỹ nhân có tính khí.
Ta cúi đầu, căng thẳng xoa xoa chăn.
Thật ra ta không nói với Hứa Du Thanh, tháng này nữ quyến của phủ Đại tướng quân, phủ Thừa tướng, phủ Vương gia đều gửi thiệp mời ta.
Có người nói đi thưởng hoa, có người nói đi thưởng chim, thật ra là muốn thưởng thức phu quân của ta.
Ai mà không yêu cái đẹp, ngày gả cho Hứa Du Thanh ta đã chuẩn bị tâm lý rồi.
Ta tin vào thẩm mỹ của phụ nữ, nhưng ta cũng tin vào sự chung thủy của phu quân.
Nếu chỉ là bọn họ, ta ăn chút giấm chua cũng qua. Nhưng điều đáng sợ là, người thực sự nhòm ngó phu quân của ta, là những người nam nhân sau lưng họ.
Lỡ đâu có ai đó cưỡng ép, thân thể yếu đuối của phu quân ta làm sao chịu nổi?
3
Vì nể mặt, ta vẫn nhận lời mời của Cừu tiểu thư.
Sáng sớm, ta đã dậy lục tung rương, đặt quần áo tìm được trước người so sánh, chuẩn bị đến lúc đó cướp "ánh hào quang" của phu quân, bảo vệ sự trong sạch của chàng.
"Phu quân, chàng xem ta mặc màu xanh nhạt đẹp hơn, hay là màu vàng nhạt đẹp hơn."
Hứa Du Thanh ngái ngủ ôm ta từ phía sau: "Phu nhân của ta mặc gì cũng đẹp" Vì vừa mới ngủ dậy, chàng kéo dài giọng, vừa mềm mại vừa lười biếng.
Gương mặt phản chiếu trong gương là dung mạo khiến người người đều ghen tị.
Đôi mắt phượng hơi cụp xuống, trở nên hẹp dài đầy mê hoặc, vì vừa ngáp, đuôi mắt chàng ửng đỏ, trong mắt ánh lên làn sương mờ ảo.
Chưa rửa mặt, làn da lại mịn màng như trứng bóc, lại có ánh sáng nhu hòa, răng trắng như ngọc, môi là màu anh đào nhạt, khiến người ta không thể chờ đợi muốn hôn lên.
Gió Thổi Mây Bay
Mái tóc đen như thác đổ, rũ xuống ngang lưng. Vóc dáng hoàn mỹ, mặc bộ y phục lót đơn giản cũng như được thợ thêu hàng đầu thêu áo choàng nguyệt nha bằng chỉ bạc vậy.
So với chàng, khuôn mặt còn được coi là thanh tú của ta, lập tức xấu đi mấy chục lần.
Trong lòng đang buồn bã, vành tai lại truyền đến cảm giác tê dại.
Hứa Du Thanh dùng răng ngậm lấy tai ta, khẽ cắn liếm, giống như một con mèo đang cố gắng thu hút sự chú ý của người khác.
Thấy ta thất thần, chàng thở dốc, xoay người ta lại, nâng mặt ta lên, hôn sâu xuống.
Giữa môi răng là mùi hương độc nhất vô nhị của chàng, khiến người ta không khỏi sa vào càng sâu.