Phu Quân Trà Xanh

Chương 13



Hắn hơi sững sờ, lại một lần nữa hỏi về điểm ban đầu.

 

“Đúng vậy, rõ ràng nàng đã quên mất chuyện khi còn nhỏ hứa gả cho ta, tại sao lại vẫn gả cho ta...”

 

“Đúng vậy, ta rõ ràng...”

 

Ta nhanh miệng, nói đến nửa câu thì phát giác có gì đó không đúng, không khỏi nhíu mày.

 

“Khi còn nhỏ ta từng nói...”

 

Lời còn chưa dứt, trong đầu ta bỗng nhiên lóe lên một vài ký ức.

 

Ta sững người, mơ hồ nhớ ra, hình như ta đã từng nói qua.

 

Năm ta tám tuổi, vào đêm giao thừa sau khi mẫu thân qua đời.

 

26

 

Năm đó, sau khi ta bị Thích Thị và Tô Oánh đuổi ra khỏi chính viện, phải dọn vào phòng chứa củi.

 

Kể từ đó về sau có một đoạn thời gian, bọn họ dường như quên mất sự tồn tại của ta. 

 

Ngay cả đêm giao thừa, khi mọi người quây quần bên mâm cơm tất niên, cũng không đến ai gọi ta.

 

Có lẽ vì cảnh tượng bọn hắn vui vẻ hòa thuận quá chói mắt, ta không đành lòng nhìn, liền lén lút cầm hai đồng tiền rời khỏi phủ.

 

Đêm hôm đó, chợ đêm ở kinh thành vô cùng náo nhiệt, người qua kẻ lại đông đúc đến mức ta chẳng hề nhận ra túi tiền của mình bị kẻ nào đó móc mất.

 

Mãi đến khi đứng trước quầy hàng bán kẹo hồ lô, ta mới phát hiện hai đồng tiền duy nhất mang theo bên mình đã biến mất.

 

Những xiên kẹo hồ lô đỏ rực kia trông thật đẹp mắt.

 

Khi mẫu thân ta còn sống, người thường hay mua vài xiên cho ta.

 

Khi ấy, mẫu thân luôn dỗ dành ta ăn nhưng ta lại không thích vị chua của trái sơn trà bên trong lớp đường ngọt ngào ấy.

 

Thật ra, dù không mua được ta cũng không quá để tâm, dù sao ta cũng không thực sự muốn ăn.

 

Chỉ là, ngay lúc ta chuẩn bị xin lỗi chủ quán thì bên cạnh chợt vang lên giọng nói của một thiếu niên.

 

“Ta thấy ngươi đứng đây rất lâu rồi, ngươi thích à?”

 

Ta ngẩng đầu lên, đã nhìn thấy một thiếu niên mặc hoa phục đang đứng bên cạnh.

 

Đôi mắt của thiếu niên nhìn rất đẹp, trong đôi mắt đen như mực phản chiếu một tia sáng xanh, trông không giống tướng mạo người Đại Lương, ta theo bản năng có chút cảnh giác, ngẩn người nhìn hắn mà không nói lời nào.

 

Thấy ta không trả lời, hắn tưởng ta không nghe rõ, bèn hỏi lại một lần nữa: “Ngươi thích không? Ta có thể tặng ngươi một xiên.”

 

Ta lắc đầu: “Mẫu thân ta thích.”

 

Hắn lại hỏi: “Vậy mẫu thân ngươi đâu?”

 

“Mẫu thân ta mất rồi...”

 

🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟

Ta vừa nói xong câu nói này, thiếu niên rõ ràng ngây ngẩn cả người.

 

Hắn dường như nghĩ rằng mình đã chạm vào vết thương lòng của ta, mãi một lúc lâu mới lúng túng nói: “Xin lỗi...”

 

Khi ấy, có lẽ vì biểu cảm của hắn quá mức chân thành tha thiết, ta không kìm được mà buông bỏ cảnh giác, khẽ lắc đầu với hắn: “Không sao đâu.”

 

Có lẽ vẫn cảm thấy áy náy, giọng điệu của thiếu niên trở nên vô cùng hào phóng.

 

“Vậy ngươi nói đi, ngươi muốn cái gì? Chỉ cần ta mua được, ta đều có thể tặng ngươi một cái.”

 

Ta còn nhỏ tuổi, suy nghĩ không quá lâu liền đáp: “Vậy ngươi có thể tặng cho ta một vị phu quân không?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Thực ra khi đó ta cũng chưa hiểu rõ phu quân nghĩa là gì.

 

Nhưng ta vẫn rất nghiêm túc giải thích khi bắt gặp ánh mắt thoáng kinh ngạc của hắn: “Mẫu thân ta nói, thứ hiếm có nhất trên đời này chính là một phu quân tốt. Ta muốn một phu quân tốt, ngươi có thể tặng ta không?”

 

Hắn dường như có chút bối rối, gãi đầu một cái nói: “Cái này chắc là không được...”

 

Nhưng khi nhìn thấy vẻ thất vọng của ta, hắn lập tức đổi giọng: “Nhưng sau này, chờ ngươi trưởng thành, ngươi có thể gả cho ta. Ta nghĩ ta có thể trở thành một phu quân tốt.”

 

Có lẽ vì giọng điệu của hắn quá mức chân thành, hoặc có lẽ vì nụ cười thiếu niên quá mức say lòng người.

 

Ta gần như không cần suy nghĩ đã gật đầu đồng ý.

 

“Được!”

 

Đêm hôm đó, thiếu niên kia tiễn ta về cửa sau của Tô phủ, trước khi chia tay, hắn dường như có nói gì đó, bảo ta hãy nhớ lời hắn.

 

Nhưng khi đó, Thích Thị đã đứng sẵn ở cửa sau, vừa thấy ta đã mắng chửi thậm tệ.

 

Giọng bà ta quá lớn, đến mức ta hoàn toàn không nghe rõ thiếu niên ấy đã nói gì.

 

Cuộc sống vẫn tiếp tục, cuộc gặp gỡ tình cờ khi còn nhỏ, cùng lời hứa thậm chí còn chưa tính là lời thề, ta cũng không để ở trong lòng.

 

Theo thời gian trôi qua, ngay cả thiếu niên mà ta từng gặp đêm hôm đó, ta cũng quên mất.

 

Không ngờ rằng hắn vẫn luôn nhớ rõ.

 

Gương mặt ấm ức của Tiêu Thuấn ở trước mặt dần trùn khớp với hình bóng thiếu niên trong ký ức.

 

Ta không nhịn được, trong lòng càng mềm nhũn, sống mũi cũng cay cay.

 

Không muốn để hắn phát hiện ra điều bất thường, cũng không đợi hắn phản ứng, ta dịch vào trong giường một chút, vỗ vỗ vào chỗ trống bên cạnh ra hiệu: “Lên đây đi.”

 

Hắn dường như có chút d.a.o động nhưng sau khi đi về phía trước hai bước lại dừng lại, do dự không quyết.

 

Ta cũng không ép buộc, cứ thế nằm xuống.

 

Mãi một lúc lâu sau, ta mới cảm nhận được bên cạnh giường hơi lún xuống.

 

Cảm nhận được hơi ấm của người bên cạnh, cùng cơ thể hơi cứng ngắc của hắn vì cố gắng giữ khoảng cách, lòng ta càng mềm yếu.

 

Cuối cùng, ta vẫn không nhịn được mà khẽ xoay người, đặt một nụ hôn nhẹ lên trán hắn, rồi chui vào trong lòng hắn.

 

“Xin lỗi.”

 

Giọng ta rất nhỏ.

 

Là vì ta đã quên hắn.

 

Cũng vì ta đã không quan tâm đến cảm xúc của hắn.

 

Hắn rất lâu không phản ứng.

 

Đến khi ta nghĩ rằng hắn không nghe thấy, hắn đột nhiên trở tay ôm chặt lấy ta.

 

Ngay sau đó, là giọng điệu mang theo mấy phần ngang ngược của hắn.

 

“Lần này bỏ qua nhưng không được có lần sau. Dù sao thì nàng đã gả cho ta, nàng chỉ có thể là của ta.”

 

Ta rúc vào trong lòng hắn, chậm rãi cong môi, khẽ gật đầu.

 

“Được.”

 

(Hoàn toàn văn)

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com