Phu Quân Ta Là Kẻ Khắc Thê

Chương 6: Phu Quân Ta Là Kẻ Khắc Thê



Hắn tiến đến trước mặt ta.

Chỉ bằng một ánh mắt, bọn họ lập tức buông tay.

Hắn tháo dây trói cho ta, ánh mắt đầy giận dữ và lo lắng: "A Ngọc, muội có bị thương ở đâu không?"

Hắn chính là Lưu Văn Bách.

Trước đây ta chỉ nghe tiếng hắn, chưa từng thấy mặt, nhưng giờ nhìn thấy gương mặt này...

Sao lại quen thuộc đến vậy?

Lý viên ngoại và Lý phu nhân nhìn nhau, vừa kinh ngạc vừa hoảng hốt, gượng cười tiến lên hành lễ.

"Tham kiến biểu thúc, biểu thúc quanh năm chỉ biết đọc sách, hôm nay sao lại có thời gian ra ngoài?"

Hóa ra họ có quan hệ họ hàng.

Thật ra cũng dễ hiểu, các gia đình lớn trong huyện chẳng có bao nhiêu, qua lại hôn nhân, đều có thể xem là họ hàng.

Có nhà cháu mới ba tuổi đã lên chức ông, lão già bảy mươi tuổi lại thành cháu, chuyện đó cũng chẳng hiếm.

Lưu Văn Bách sắc mặt lạnh tanh: "Nếu ta không ra ngoài, không biết các ngươi còn định làm gì vị hôn thê và thông gia của ta."

Lý phu nhân trợn mắt không tin nổi: "Biểu thúc, người thật sự muốn cưới một con bé thợ săn?"

"Nó có xứng với ngài đâu!"

Lưu Văn Bách quát khẽ: "Đây là lần đầu ta nghe thấy ngươi dám chỉ trích chuyện cưới xin của người lớn."

"Chắc giờ nhà họ Lý giàu có rồi, chẳng coi trọng chúng ta, những kẻ bà con nghèo khó nhà Lưu nữa?"

Gia đình quyền quý luôn coi trọng thể diện, câu nói này của hắn đã nặng lời, Lý phu nhân và viên ngoại Lý lập tức biến sắc.

Nhất là Lý viên ngoại, trán ông ta toát mồ hôi lạnh.

Ông ta quay người, tát mạnh vào mặt Lý phu nhân: "Đồ đàn bà vô liêm sỉ, đến lượt cô dạy biểu thúc làm việc à?"

"Vợ tôi không hiểu chuyện, xin biểu thúc đừng trách."

Lưu Văn Bách không đáp, nắm lấy cổ tay ta, đẩy nhẹ ta về phía trước: "A Ngọc là vị hôn thê của ta, cha nàng là thông gia của ta, hôm nay các ngươi đối xử tệ bạc như vậy, nên xin lỗi và chào hỏi biểu thẩm tương lai của các ngươi đi."

Lý viên ngoại và Lý phu nhân mặt đỏ bừng rồi tái nhợt, tái nhợt rồi lại đỏ.

Dù không cam lòng, nhà họ Lưu vẫn cao hơn họ rất nhiều, lại thêm Lưu Văn Bách có thân phận bề trên.

Lý viên ngoại vứt cây gậy, được một tên gia đinh đỡ lấy, run rẩy quỳ xuống.

Lý phu nhân cũng miễn cưỡng quỳ xuống.

Hai người cùng nhau cúi đầu hành lễ: "Cháu trai, cháu dâu kính chào biểu thẩm, hôm nay thất lễ, mong biểu thẩm tha thứ."

Ta lau nước mắt, lấy từ trong áo ra hai đồng xu, đưa cho mỗi người một đồng, mỉm cười: "Đây là lễ ra mắt, các ngươi nhận lấy đi."

Hai người tức đến mức khóe miệng giật liên hồi, nhưng vì thể diện của Lưu Văn Bách, đành nhẫn nhục cúi đầu nói: "Cảm ơn biểu thẩm."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Lưu Văn Bách vẫn nhíu mày: "Ta từ trước đến nay không thích dùng thế lực chèn ép người khác, hôm nay chỉ là lấy oán báo oán, để các ngươi hiểu rằng, đừng tưởng có chút tiền trong túi mà muốn làm gì thì làm, ức h.i.ế.p dân lành."

Hai người bị trách mắng đến mức không dám phản bác, chỉ biết liên tục nhận lỗi.

Họ được đỡ dậy, vừa ngẩng lên đã thấy Lưu phu nhân không biết từ lúc nào đã ra ngoài, đứng ở cửa lớn nhìn cảnh tượng này.

Lý phu nhân vẫn chưa cam tâm, miễn cưỡng nặn ra nụ cười: "Tham kiến tổ mẫu, biểu thúc đã định chuyện hôn sự, bọn cháu lại không hay biết..."

Bà ta vẫn mong Lưu phu nhân không đồng ý chuyện hôn sự này, như vậy ta và cha sẽ phải chịu sự trừng phạt của bà.

Lòng ta như lửa đốt.

Lưu Văn Bách là người rất hiền lành.

Nếu không, hắn đã không đích thân dặn dò cha tiếp tục gửi thú săn đến.

Giờ hắn thừa nhận thân phận của ta và cha, chắc hẳn cũng chỉ là muốn giúp đỡ.

Nhưng thái độ của Lưu phu nhân thì sao...?

Ta lo lắng nhìn bà, ánh mắt bà chạm phải ta.

Bà mỉm cười gật đầu: "A Ngọc, lại đây với ta."

Bà lại ra lệnh: "Thông gia đến nhà là việc vui, mau đi đặt một bàn tiệc ở quán rượu Như Ý, chuẩn bị tươm tất vào."

Quán rượu Như Ý là quán ăn ngon nhất trong huyện.

Nghe nói, giá một món ăn ở đó đủ cho một gia đình bình dân ăn cả năm.

Sắc mặt Lý viên ngoại và Lý phu nhân thay đổi liên tục, Lưu phu nhân vẫn mỉm cười: "Hôm nay trong phủ có khách quý, không tiện tiếp đón hai vị."

Trước mặt họ mà gọi món ăn ngon, lại nói chúng ta là khách quý, còn họ thì chẳng có tư cách làm khách.

Đây đúng là tát thẳng vào mặt họ.

Lý phu nhân không giữ nổi nụ cười trên môi, mặt mày xám xịt, vội vã cáo lui.

Lưu phu nhân nắm tay ta dẫn vào trong, Lưu Văn Bách lại giúp đỡ ta một tay.

"A Ngọc, cẩn thận bậc cửa."

Ta chưa từng được đối xử như vậy, giật mình rụt tay lại.

Lưu Văn Bách thu tay về, mặt đỏ bừng.

Những người dân trong làng đứng xem xôn xao bàn tán.

"Nhà họ Thẩm đúng là có phúc tổ."

"A Ngọc thật sự được nhà Lưu coi trọng rồi."

"Được làm vợ Lưu công tử, dù ngày mai bảo ta chết, ta cũng cam lòng!"




Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com