Phu Quân Ta Là Kẻ Khắc Thê

Chương 14: Phu Quân Ta Là Kẻ Khắc Thê



Lý phu nhân mắt mày hớn hở:

"Chà chà, đây là chuyện gì thế này?

"Lưu phu nhân, Lưu công tử giờ thành kẻ vô gia cư rồi sao?"

"Nói cho cùng ta với quý phủ cũng là thân thích, chẳng thể khoanh tay nhìn các người màn trời chiếu đất được."

"Chuồng trâu nhà ta giờ đang bỏ không, ta sai người dọn dẹp chút là có thể cho các người tá túc tạm rồi."

A Hoa đi theo sau Lý phu nhân, tay xoa bụng phẳng lì, cười rạng rỡ, vô cùng đắc ý:

"Ngọc tỷ, ta có tin mừng muốn nói với tỷ, ta mang thai rồi đấy.

"Những lời ta từng nói với tỷ, nay đều thành sự thật rồi."

Tổ mẫu và thẩm nương cũng tới giậu đổ bìm leo:

"Ta đã bảo rồi, A Ngọc là con rơi nhặt về, là sao chổi mang tai họa mà!"

"Lưu gia gặp nạn chắc chắn là do bị nó khắc chết!"

"Sau này A Hoa mới thật sự có phúc đấy!"

...

Người sa cơ thì trăm chuyện không thuận.

Sáng sớm còn nắng ráo, vậy mà giờ mây đen kéo đến, mưa rào như trút.

Ta khẩn cầu binh lính cho ta vào lấy ô và nón lá, lại bị lạnh lùng đuổi đi.

Lưu phu nhân xưa nay hay làm việc thiện, dân quanh vùng ai cũng biết.

Nhưng dân chúng thì sợ quan, dù trong lòng thương cảm cũng chẳng ai dám ra tay tương trợ.

Lý phu nhân giương cây dù lớn bằng giấy dầu, cười "khúc khích" như chuông bạc:

"Lưu phu nhân, Lưu công tử, giờ không còn nơi dung thân nữa rồi, sao không theo ta về ở tạm chuồng trâu đi?"

Ngay lúc ấy, bỗng có tiếng quát vang lên như sấm giữa trời quang:

"Ai nói bọn họ không có chốn dung thân?"

Là cha.

Ông kẹp dưới nách mấy cây dù giấy dầu, thân mình lại không che mưa, lội mưa gấp gáp chạy đến.

Ông trao từng cây dù cho từng người chúng ta:

"Thông gia, con rể, A Ngọc, về nhà thôi. Nhà ta có phòng trống, đủ để ở.

"Trước tiên cứ về đã."

Mẫu thân mắt hoe đỏ:

"Chỉ sợ sẽ liên lụy đến ông..."

Cha khoát tay, giọng dõng dạc:

"Người một nhà sao lại nói mấy lời khách sáo? Cùng lắm ta lại về làng làm thợ săn, túp lều tranh với cái nghề của ta vẫn còn, chẳng lẽ đói c.h.ế.t được chắc?"

Văn Bách giương dù che cho cha, khẽ nói:

"Mẫu thân, chúng ta theo nhạc phụ về trước đi."

Về đến nhà cha, A Đào đã thu dọn phòng ốc đâu vào đấy, còn nấu sẵn một bát canh gừng nóng hổi.

Cô ấy ôm bát canh, mắt đỏ hoe nhìn ta:

"Thiếu phu nhân mau uống đi, kẻo nhiễm lạnh."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cha vẫn giữ giọng to như thường:

"Căn nhà này tuy là A Ngọc mua, nhưng tiền vốn cũng là từ Lưu gia mà ra, nói cho đúng thì đây vẫn là sản nghiệp nhà các con."

"Cứ yên tâm mà ở."

Giây phút ấy, mẫu thân mới để lộ chút yếu mềm, đứng dậy thi lễ:

"Đa tạ..."

Cha vội nghiêng người tránh:

"Không dám nhận không dám nhận, bà mà làm thế thì ta tổn thọ mất!"

Tối hôm đó, mẫu thân gọi ta sang, Văn Bách cũng có mặt.

Cha giữ thói quen tiết kiệm, trong phòng chỉ có một ngọn nến leo lét, chẳng sáng bằng ngày xưa ở Lưu phủ.

Dưới ánh nến mờ nhạt, nét mặt bà đượm vẻ u sầu, trầm giọng:

"Văn Bách, con tự mình nói đi."

Y yết hầu khẽ trượt lên xuống, ngước mắt nhìn ta, cuối cùng gian nan mở lời:

"A Ngọc, chúng ta... hòa ly đi."

"Nàng còn trẻ, cha lại có ít bạc, nàng có thể tái giá vào chốn tốt hơn, ta không muốn lỡ dở nàng."

"Nàng xứng đáng với cuộc sống tốt hơn."

Ta không thể ngờ được, chàng vừa mở miệng đã là câu ấy. Cơn giận như băng lạnh dâng đầy trong mắt ta.

Chàng càng lúc càng trắng bệch, cuối cùng chẳng dám nhìn ta thêm một lần nào nữa.

Mẫu thân nghiêng mắt nhìn chàng, khẽ nói:

"Ta đã nói A Ngọc sẽ không đồng ý, con cứ nhất quyết, giờ thì chọc giận con bé rồi đó."

Ta mở hộp gỗ trên tay, lấy ra mấy tờ giấy rồi "bộp" một tiếng đập xuống bàn, giận dữ nói:

"Lưu Văn Bách, ta tuy không học nhiều như chàng, nhưng cũng không phải hạng người gặp nạn liền vội buông tay.

"Huống hồ, tiết kiệm chút thì sống cũng chẳng quá khổ."

Mẫu thân cầm lấy tờ giấy, vừa nhìn qua đã sững người:

"Đây là..."

"Là sính lễ ngày xưa Lưu gia đưa tới, cha con cất trong thương hành, tính ra cũng đủ cho cả nhà ăn uống tạm ổn một thời gian."

Văn Bách nhíu mày:

"Nhưng đó là của hồi môn của nàng, ta là nam nhân, sao có thể..."

Ta trừng mắt nhìn chàng:

"Chúng ta là vợ chồng, phân chia gì chứ? Bây giờ quan trọng nhất là cùng nhau vượt qua cửa ải này." "Còn nữa, thúc phụ bên kia chắc càng khó khăn hơn, chúng ta có nên nghĩ cách giúp đỡ chút không?"

Mẫu thân nghẹn ngào, nắm tay ta vỗ nhẹ:

"Con gái ngoan, lúc này rồi mà vẫn còn nhớ đến thúc phụ và thẩm thẩm của con.

"Văn Bách cưới được con, đúng là phúc phận tu mấy đời mới có được."

Hôm sau, cha mở cửa, liền thấy ngoài cửa có mấy thứ lạ.

Gà mái buộc chân, một ổ trứng nhỏ, rau củ còn dính đất mới nhổ từ ruộng...

Hẳn là người từng chịu ơn Lưu gia, giờ không tiện ra mặt, nhưng không đành lòng nên âm thầm đem đến.




Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com