Ta y lời dạy, lấy một phần hồi môn cha cho, mua lại một gian cửa hiệu, chuyên buôn bán đặc sản núi rừng.
Cha ta vốn là thợ săn lão luyện, ta mời người làm sư phụ giám định hàng hóa, còn giá cả thì để chưởng quầy lo liệu.
Tiểu nhị và chưởng quầy trong tiệm đều gọi ông là "Sư phụ Thẩm", khiến ông vui mừng khôn xiết.
Nhờ vào quan hệ của nhà họ Lưu, việc buôn bán ngày một thuận lợi. Ta còn mua cho cha một căn nhà nhỏ gần phủ Lưu, để tiện sớm hôm qua lại.
Ngày dọn vào nhà mới, cha vui đến mức miệng cứ nở nụ cười:
"Xem thử coi, ai dám bảo ta nuôi con gái là uổng phí?
"Mười đứa con trai vô tích sự cũng chẳng bằng một đứa A Ngọc nhà ta!"
"Ta, Thẩm Ngũ, là có phúc hậu lớn, con gái con rể đều hiếu thuận, bản thân lại có nghề trong tay, những ngày tháng sau này, sống chẳng khác gì thần tiên!"
...
Tổ mẫu và thẩm nương thấy căn nhà mà nước miếng suýt chảy ròng.
Đặc biệt là tổ mẫu, còn vác mặt dày mà nói:
"Ngũ lang à, xưa kia ta có chút lạnh nhạt với con, nhưng dù sao cũng là ta một tay bế bồng con lớn lên."
"Nhìn xem nhà rộng thế này, một mình con sao ở hết từng ấy phòng chứ?
"Không bằng để ta và đệ đệ con dọn sang ở cùng, cả nhà có thể sớm hôm chăm nom lẫn nhau.
"Như vậy, Thủy Sinh cũng không cần ở trong thư viện nữa."
Ca ca Thủy Sinh của ta, xưa nay chê nhà nghèo nên vẫn luôn ở lại thư viện huyện thành.
Học bao nhiêu năm, đến nay vẫn chỉ là một đồng sinh mà thôi.
Hắn là kiểu người đọc sách cao cao tại thượng, đứng khoanh tay nơi góc tối, mặc cho tổ mẫu và thẩm nương xông pha tranh lợi vì hắn, lạnh lùng dõi mắt nhìn chính muội muội của mình – A Hoa – bị đẩy vào hố lửa nhà họ Lý.
Cha ta giận đến nỗi giậm chân chửi mắng:
"Mơ tưởng hão huyền!
"Sao lại ở không được? Đêm nay ta ngủ gian này, mai lại đổi sang gian khác, ta muốn ngủ đâu thì ngủ đó..."
Không lâu sau, một ngày ta ngồi xe ngựa đi ngang qua phủ họ Lý, tình cờ thấy được A Hoa.
Nó đứng ở cửa hông nhà họ Lý, đang sai bảo mụ tú bà đem một nữ tử đầy thương tích kéo ra ngoài.
Người kia níu chặt lấy vạt áo nó, khóc lóc van xin không ngừng:
"A Hoa, chẳng phải thường ngày chúng ta thân thiết nhất sao?
"Xin cô cầu xin phu nhân, đừng đem ta bán vào thanh lâu, ta van xin cô..."
A Hoa vẻ mặt chán ghét, gạt phắt tay ngươi kia ra:
"Có ngươi trong phủ, lão gia chẳng buồn đặt chân tới phòng ta. Cứ như vậy ta đến bao giờ mới mang thai được?
"Cô ta kỹ xảo nhiều lắm, bà cứ việc mang về dùng cho thỏa."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nó quay đầu, cười với bà chủ thanh lâu đang chờ đón người nơi cửa:
"Người này hoa tay múa chân nhiều mánh lắm, cứ thoải mái sai khiến."
Toàn thân ta liền nổi lên cảm giác lạnh lẽo tột cùng.
Xét cho cùng, thẩm nương, A Hoa... đều là những nữ tử đáng thương.
Nhưng bọn họ không những không phản kháng số phận, lại còn giơ lưỡi hái, giáng xuống đầu những kẻ cũng cùng cảnh ngộ.
Thật sự khiến người căm giận.
Nữ tử bị thương kia tên là A Đào, là phu nhân họ Lý bỏ ra năm lượng bạc mua về.
Làm trâu làm ngựa cho nhà họ Lý ba năm, giờ lại bị bán cho kỹ viện chỉ với ba lượng.
Khi cổng lớn nhà họ Lý đóng lại, cô ấy nhìn thấy ta ngồi trong xe ngựa liền vùng ra khỏi tay bà chủ thanh lâu, nhào tới dưới xe, khẩn thiết van cầu:
"Phu nhân, xin người cứu ta với, cầu xin người..."
Ta bỏ ra năm lượng chuộc cô ấy về:
"Về nhà đi."
A Đào nước mắt như mưa:
"Năm xưa ca ca ta sắp thành thân, cha mẹ đem ta bán cho nhà họ Lý. Nay tiểu đệ ta cũng đến tuổi cưới vợ, trở về nhà chẳng khác nào bị bán lần nữa...
"Ân dưỡng dục, ta đã báo đáp một lần rồi."
Cha nay tuổi tác đã cao, bên người cần có người hầu hạ sớm hôm.
"Chỉ cần ngươi không thấy ủy khuất, thì ở lại hầu hạ cha ta một thời gian. Ngày sau gặp được nhân duyên thích hợp, ta sẽ gả ngươi đi, không ngăn cản."
A Đào dập đầu liên hồi:
"Đại ân của phu nhân, A Đào nguyện ghi lòng tạc dạ, trọn đời chẳng quên."
Ban đầu, cha giận dữ nhảy dựng lên:
"Ngươi tiền nhiều xài chẳng hết à? Ta có bệnh gì mà cần người hầu hạ?"
Về sau nghe xong nỗi khổ của A Đào, ông mới dần nguôi giận:
"Lý viên ngoại với phu nhân hắn đúng là thứ không ra gì."
Dần dần, ông cũng quen với việc bên người có người chăm lo.
Vì chuyện này, A Hoa còn tìm đến ta, son phấn dày cộp cũng chẳng che nổi vết thương trên mặt trên tay nó.
Nó hét lên, chất vấn:
"A Ngọc, tỷ thật sự thích đánh vào mặt muội như thế sao?
"Tỷ thương xót A Đào khổ sở, chẳng lẽ không thấy muội ngày ngày sống trong nước sôi lửa bỏng?
"Nói cho cùng, muội cũng là muội muội của tỷ, từ trước đến giờ chưa từng thấy tỷ thương xót muội. Chỉ cần khi đó tỷ chịu bảo Lưu Văn Bách nói giúp một lời, thì muội nào phải chịu cảnh này..."