“Lục hoàng tử hạ cố tới dự buổi tiệc nhỏ này, quả là vinh hạnh cho Tống phủ.”
Tạ Cảnh ôn hòa mỉm cười, đưa ra lễ vật:
“Tống đại tướng quân hộ quốc an dân, công trạng hiển hách, vãn bối kính phục. Tống công tử, tuổi trẻ tài cao, vãn bối cũng rất khâm phục, hôm nay đặc biệt tới chúc mừng.”
Bá phụ cười sảng khoái, liên tục mời vào.
Khi an toạ, theo lẽ Tạ Cảnh phải ngồi ở vị trí trên cao.
Thế nhưng hắn cố ý chọn ngồi cạnh ta.
Cả đại sảnh lập tức đổ dồn ánh mắt về phía hai người.
“Chàng… làm gì vậy?”
Ta thấp giọng hỏi.
Tạ Cảnh cười khẽ, nghiêng người ghé vào tai ta, thì thầm:
“Ta lại nhớ nàng rồi.”
Bá phụ cười ha hả, cố gắng xoa dịu bầu không khí:
“Hôm nay cứ tùy ý, cứ tùy ý vui chơi.”
“Tống Dục ca ca, đã lâu không gặp. Sao huynh lại gầy thế này?”
Tô Sở Sở chau mày, gương mặt tràn đầy đau lòng.
Mà ánh mắt Tống Dục thì lại dán chặt vào phía ta.
Tạ Cảnh ngồi bên cạnh, còn cố tình nhướng mày trêu chọc.
Trường hợp bỗng trở nên vô cùng lúng túng.
Bá mẫu khẽ ho một tiếng, cười xòa:
“Món ăn dọn lên rồi, dọn lên rồi.”
Yến tiệc tan, Tạ Cảnh bám sát theo sau ta.
“Chàng cũng nên trở về rồi đó.”
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Ta nhỏ giọng thúc giục.
Hắn cong môi cười, đột ngột nắm lấy tay ta.
Ta đảo mắt nhìn quanh – may mắn chưa có ai chú ý.
Thế mà hắn lại thừa lúc đêm tối, nhẹ nhàng hôn trộm lên má ta.
“A…”
“Tỷ làm sao vậy?”
Tống Dục bỗng nhiên xuất hiện.
Trong tay còn cầm một miếng bánh sữa.
Cả người ta cứng đờ, cố gắng nặn ra một nụ cười gượng:
“Không… không có gì, chỉ là bị muỗi cắn một cái.”
Ta vội vàng nâng váy, lúng túng bỏ đi:
“Cái đó… Lục hoàng tử đang tìm nhà xí, công tử mau dẫn người đi đi. Ta xin phép về phòng trước.”
…
“Từ Khê, con ngủ chưa?”
“Chưa ạ.”
Bá mẫu bước vào phòng, ngồi xuống bên giường, nắm lấy tay ta, dịu dàng hỏi:
“Từ Khê, con nói thật cho bá mẫu nghe, Lục hoàng tử… có phải đã động tâm với con không?”
Ta ngẩn ra, nhất thời bị nhìn thấu, cũng chẳng còn cách nào giấu giếm.