Phu Quân Ta Cực Kỳ Thích Ghen

Chương 7



Ta đứng yên tại chỗ, ngẩn ngơ.

Ta vốn không thích ăn kẹo hồ lô.

Xuân thu không thể vãn hồi, nước chảy khó quay đầu, đã bỏ lỡ, thì chính là bỏ lỡ.

“Lăng Khê tiểu thư, kẹo hồ lô ngọt lắm đó!”

Xuân Đào vừa cắn một miếng, vừa cười tươi như hoa.

Tống Dục vừa bước vào, trông thấy kẹo hồ lô trong tay Xuân Đào, lại liếc sang ta, ánh mắt tràn ngập thất vọng.

Một lúc sau, hắn ngẩng đầu lên, dè dặt hỏi:

“Tỷ… không thích ăn ngọt sao?”

Ta khẽ lắc đầu.

Chỉ là ta không thích kẹo hồ lô.

Hắn thoáng hiện lên vẻ thất vọng.

“Xâu kẹo hồ lô đó… là công tử đưa cho tiểu thư…”

Xuân Đào rùng mình một cái, chợt nhận ra lỡ lời, lúng túng cúi thấp đầu.

Tống Dục bỗng nhiên bật cười, như thể đã hiểu ra điều gì.

Hắn nhìn ta, ánh mắt bình thản, dường như chưa từng có gì xảy ra.

“Ngày mai là sinh thần của ta. Mẫu thân bảo ta tới hỏi, xem tỷ có món gì muốn ăn không, trù phòng sẽ chuẩn bị đầy đủ.”

Ta nhẹ nhàng lắc đầu:

“Ngày mai là đại tiệc của ngươi, ngươi vui là được, không cần để ý tới ta.”

Tống Dục hơi sững người, rồi chậm rãi quay người bước ra cửa.

Khi đi ngang qua, hắn bỗng ngoái đầu lại, ánh mắt khó nói thành lời.

“Khê tiểu thư, sao ta cảm thấy công tử dạo này đối với tiểu thư… hình như khác lạ thì phải?”

“Ngài ấy… có phải đã thích tiểu thư rồi không?”

Xuân Đào lí nhí hỏi.

Ta khẽ liếc nhìn nàng, nghiêm giọng:

“Xuân Đào, lời này về sau chớ được nhắc lại nữa.”

“Ta và hắn, hôn ước đã huỷ rồi, từ nay về sau… tuyệt không thể nào nữa.”

Xuân Đào cúi gằm mặt, ngoan ngoãn “vâng” một tiếng.

Ngày sinh thần, yến tiệc cử hành như kỳ hẹn.

Trước đại sảnh, khách khứa tới tấp chúc mừng.

Bất ngờ, một con tuấn mã dừng lại trước cửa.

Một thiếu nữ nhẹ nhàng bước xuống.

Tóc vấn cao, thần thái phóng khoáng, tươi sáng như ánh mặt trời.

“Tống Dục ca ca!”

Vừa vào cửa, thiếu nữ đã hân hoan gọi, gương mặt rạng rỡ như hoa nở.

Lông mày cong cong, đôi mắt đào hoa hớn hở linh động, tràn ngập sức sống.

Nàng tự nhiên khoác lấy cánh tay Tống Dục, chẳng chút e dè.

Tống Dục thoáng liếc nhìn ta, rồi mới quay sang hỏi:

“Sở Sở, sao muội lại tới đây?”

Nàng tên là Tô Sở Sở.

Ái nữ của đại tướng quân Tô Nam.

Tô gia và Tống gia vốn giao hảo qua nhiều đời, chỉ là nhiều năm qua Tô gia trấn thủ biên cương, ít khi quay lại kinh thành.

“Đây là Sở Sở sao?”

Bá mẫu kinh ngạc kêu lên.

Ánh mắt đầy ý cười, cảm thán:

“Hơn mười năm không gặp, đã lớn thế này rồi, suýt nữa ta nhận không ra.”

“Thưa thúc mẫu, lâu ngày không gặp, người vẫn trẻ trung như xưa, Sở Sở vừa nhìn đã nhận ra ngay.”

Tô Sở Sở sáng rỡ như ánh mặt trời, vừa xuất hiện đã thu hút hầu hết ánh nhìn.

Tiếng tán thưởng vang khắp đại sảnh.

Không biết từ lúc nào, có người nhẹ nhàng vỗ vỗ vai ta.

Ta quay đầu, chỉ thấy một túi kẹo mơ xanh được nhét vào tay.

Là Tạ Cảnh.

“Chàng… sao lại tới đây?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Tạ Cảnh khẽ nghiêng người lại gần, hơi thở ấm áp vấn vương mùi trầm hương nhè nhẹ.

Hắn cong môi cười, nghiêng đầu, giọng trầm thấp:

“Nhớ nàng.”

Ta mím môi cười khẽ.

Ngẩng mắt, ta bắt gặp ánh nhìn của Tống Dục – vừa kinh ngạc vừa thất vọng.

Hắn nắm chặt gói bánh sữa trong tay, đốt ngón tay trắng bệch.

“Lục hoàng tử cũng tới rồi!”

Bá phụ vừa thấy Tạ Cảnh, vội bước lên nghênh đón:

“Lục hoàng tử hạ cố tới dự buổi tiệc nhỏ này, quả là vinh hạnh cho Tống phủ.”

Tạ Cảnh ôn hòa mỉm cười, đưa ra lễ vật:

“Tống đại tướng quân hộ quốc an dân, công trạng hiển hách, vãn bối kính phục. Tống công tử, tuổi trẻ tài cao, vãn bối cũng rất khâm phục, hôm nay đặc biệt tới chúc mừng.”

Bá phụ cười sảng khoái, liên tục mời vào.

Khi an toạ, theo lẽ Tạ Cảnh phải ngồi ở vị trí trên cao.

Thế nhưng hắn cố ý chọn ngồi cạnh ta.

Cả đại sảnh lập tức đổ dồn ánh mắt về phía hai người.

“Chàng… làm gì vậy?”

Ta thấp giọng hỏi.

Tạ Cảnh cười khẽ, nghiêng người ghé vào tai ta, thì thầm:

“Ta lại nhớ nàng rồi.”

Bá phụ cười ha hả, cố gắng xoa dịu bầu không khí:

“Hôm nay cứ tùy ý, cứ tùy ý vui chơi.”

“Tống Dục ca ca, đã lâu không gặp. Sao huynh lại gầy thế này?”

Tô Sở Sở chau mày, gương mặt tràn đầy đau lòng.

Mà ánh mắt Tống Dục thì lại dán chặt vào phía ta.

Tạ Cảnh ngồi bên cạnh, còn cố tình nhướng mày trêu chọc.

Trường hợp bỗng trở nên vô cùng lúng túng.

Bá mẫu khẽ ho một tiếng, cười xòa:

“Món ăn dọn lên rồi, dọn lên rồi.”

Yến tiệc tan, Tạ Cảnh bám sát theo sau ta.

“Chàng cũng nên trở về rồi đó.”

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Ta nhỏ giọng thúc giục.

Hắn cong môi cười, đột ngột nắm lấy tay ta.

Ta đảo mắt nhìn quanh – may mắn chưa có ai chú ý.

Thế mà hắn lại thừa lúc đêm tối, nhẹ nhàng hôn trộm lên má ta.

“A…”

“Tỷ làm sao vậy?”

Tống Dục bỗng nhiên xuất hiện.

Trong tay còn cầm một miếng bánh sữa.

Cả người ta cứng đờ, cố gắng nặn ra một nụ cười gượng:

“Không… không có gì, chỉ là bị muỗi cắn một cái.”

Ta vội vàng nâng váy, lúng túng bỏ đi:

“Cái đó… Lục hoàng tử đang tìm nhà xí, công tử mau dẫn người đi đi. Ta xin phép về phòng trước.”



“Từ Khê, con ngủ chưa?”

“Chưa ạ.”

Bá mẫu bước vào phòng, ngồi xuống bên giường, nắm lấy tay ta, dịu dàng hỏi:

“Từ Khê, con nói thật cho bá mẫu nghe, Lục hoàng tử… có phải đã động tâm với con không?”

Ta ngẩn ra, nhất thời bị nhìn thấu, cũng chẳng còn cách nào giấu giếm.

Ta khẽ gật đầu.

“Vậy con… cũng thích ngài ấy?”

Bá mẫu nhìn ta, ánh mắt dịu dàng như nước.

Ta trầm giọng đáp:

“Tấm lòng của Từ Khê cũng hướng về Lục hoàng tử.”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com