Phu Quân Ta Cực Kỳ Thích Ghen

Chương 10



Khi sốt mê man, hắn còn thì thầm lặp đi lặp lại:

“Giá đỗ nhỏ… sẽ mãi mãi bảo vệ Tiểu Khê…”

Hoàng thượng khẽ cong môi, trong ánh mắt đục mờ tràn đầy nhu tình.

Ông lại quay đầu nhìn ta, ánh mắt hiền từ căn dặn:

“Từ Khê, trẫm biết tính khí tiểu tử này, đã nhận định ai rồi thì có mười con trâu kéo nó, nó cũng không quay đầu được.”

“Một khi đã thương một người, thì cả đời cũng chỉ một người ấy.”

“Ngươi là người hắn chọn, ngồi trên long ỷ lạnh lẽo kia, nếu có tri âm tri kỷ bầu bạn bên cạnh, dẫu đường đời dài đằng đẵng, cũng chẳng còn quá khổ sở.”

“Ngươi làm con dâu của trẫm, trẫm rất vừa lòng.”

Tạ Cảnh nắm lấy tay ta, ngẩng đầu cười tươi:

“Phụ hoàng, Tiểu Khê là người duy nhất mà nhi thần lấy trong đời này. Nhi thần nhất định sẽ đối xử với nàng thật tốt.”

Hắn nắm tay ta, vừa nói vừa làm nũng, dáng vẻ vừa ấm áp vừa kiên định.

Năm Vĩnh Định thứ năm, Minh Hoàng băng hà.

Tạ Cảnh kế vị, đổi quốc hiệu thành “Hòa”.

Trưởng nữ nhà họ Lăng, Lăng Từ Khê, được phong làm Hoàng hậu, toàn thể bá quan văn võ cùng vào triều hành lễ chúc mừng tân Hoàng hậu.

Hôm sắc phong Hoàng hậu, thiên tượng hiện điềm lành, vạn vật như cùng tôn kính chúc mừng.

Từ triều đình đến bách tính đều đồng lòng vui mừng cho tân Hoàng hậu.

“Hoàng hậu, nàng lại không tới thăm trẫm?”

Ta ngồi trước sân viện, đang khâu áo gối cho Tạ Cảnh.

Hắn chậm rãi bước tới, ngồi xuống bên ta, dùng đầu cọ nhẹ vào vai ta, giọng nũng nịu.

Ta xoa đầu hắn, mỉm cười: “Mới vài canh giờ chưa gặp, bệ hạ đã nhớ thiếp rồi sao?”

Tạ Cảnh ngẩng đầu, ánh mắt sáng như sao: “Trẫm chính là nhớ nàng đấy.”

Ta khẽ mím môi, cười khẽ: “Nếu tin tức truyền ra ngoài, rằng thiên tử Đại Hòa lại là kẻ ham nũng nịu, thì biết làm sao?”

Tạ Cảnh ngẩn ra, chống nạnh, tức giận nói: “Trẫm là thiên tử, ai dám nói gì trẫm? Huống hồ, Hoàng hậu của trẫm tốt như vậy, trẫm thích còn không kịp, cứ để bọn họ ghen tỵ đến c.h.ế.t đi!”

Ta bị hắn chọc cho bật cười.

Lại thêm một mùa xuân đến, quốc gia thái bình, nhân dân an cư lạc nghiệp.

Chỉ là, trong lòng ta vẫn bận tâm không biết Đoàn Đoàn cùng bọn trẻ ở Phúc Dưỡng Viện hiện giờ thế nào.

Từ ngày chia tay tới nay, cũng đã nhiều năm.

Có lẽ thấy ta ưu tư, Tạ Cảnh cười, đưa tay khẽ gẩy mũi ta: “Hoàng hậu đang nhớ Đoàn Đoàn sao?”

Ta ngây ra, chỉ cảm thấy lòng ấm áp.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Hiểu ta nhất, vẫn là Tạ Cảnh.

“Đoàn Đoàn!”

Tạ Cảnh chỉ tay về phía cổng.

Chỉ thấy một cái đầu nhỏ ló ra, rồi Đoàn Đoàn lao về phía ta.

Nó nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, giọng non nớt ngọt ngào: “Tỷ tỷ, tỷ tỷ, lâu rồi không gặp, tỷ tỷ có nhớ Đoàn Đoàn không?”

Nước mắt ta lập tức nhòe đi.

Nhìn tiểu Đoàn Đoàn giờ đã cao lớn hơn nhiều, ta cười rạng rỡ, ôm chầm lấy nó: “Nhớ, nhớ! Nhớ muốn chết!”

Đoàn Đoàn che miệng cười khúc khích: “Được rồi, không kéo tay nữa, kẻo tỷ phu ghen mất!”

Ta ngẩng đầu nhìn Tạ Cảnh.

Chỉ thấy hắn khoanh tay, hừ một tiếng lạnh lùng: “Còn lâu trẫm mới nhỏ nhen như thế.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Đoàn Đoàn cười khẽ, nghiêng đầu hỏi ta: “Tỷ tỷ, tỷ tỷ, còn giữ lại kẹo hỷ cho Đoàn Đoàn không?”

Ta sững người.

Đúng thật… quên mất!

Ngày ấy thành thân, ta bận đến mức tối tăm mặt mũi.

Ban đêm vốn định chừa lại một phần cho Đoàn Đoàn.

Nhưng mà… Tạ Cảnh quá mức “hung hãn”, khiến ta mấy ngày liền không xuống giường nổi, chuyện giữ lại kẹo cũng quên sạch.

“Này.”

Tạ Cảnh từ trong tay áo rút ra một gói kẹo hỷ, nhét vào tay Đoàn Đoàn.

“Trẫm để phần cho ngươi rồi đó.”

Ba người nhìn nhau cười.

Tiếng cười giòn tan vang khắp sân viện.

Tạ Cảnh tựa đầu vào vai ta, cười híp mắt, đưa cho ta một chiếc trâm hoa.

“Đây là tặng thiếp sao?”

Ta kinh ngạc hỏi.

Tạ Cảnh gật đầu: “Là Tống Dục gửi tặng nàng làm lễ vật tân hôn. Hắn nhờ trẫm đưa tận tay cho nàng. Có điều…”

Tạ Cảnh gãi đầu, vẻ mặt ngượng ngùng:

“Gần đây trẫm bận quá, cây trâm này để lâu rồi, phủ bụi mất rồi…”

Ta bật cười, che miệng trêu ghẹo: “Ăn dấm rồi sao?”

Tạ Cảnh bĩu môi: “Còn lâu trẫm mới ghen đó.”

Nói dối.

Ta khẽ hôn lên má hắn, cười hỏi: “Vậy bây giờ hết ghen chưa?”

Mặt Tạ Cảnh đỏ bừng như máu.

Hắn nuốt nước bọt, ôm bổng ta lên: “Chưa đủ đâu…”



Ba năm sau, tiếng cười đùa ầm ĩ của đám trẻ trong viện khiến đầu ta cũng đau ong ong.

“Hoàng thượng, người lại đang bận gì vậy?”

Tạ Cảnh tay trái bế Ngũ công chúa, tay phải ôm Lục công chúa, còn Tiểu Thất thì níu lấy chân hắn, nũng nịu đòi ôm.

“Phụ hoàng, con cũng muốn được bế.”

“Đi tìm mẫu hậu của con đi. Phụ hoàng thực sự bận không rảnh tay.”

Tạ Cảnh quay sang nhìn ta, ánh mắt cầu cứu đáng thương.

Tiểu Thất gật đầu cái rụp, ôm lấy khay, dâng lên một miếng dưa hấu mát lạnh: “Mẫu hậu, ăn dưa đi.”

“Người thấy nóng sao? Tiểu Thất sẽ quạt cho mẫu hậu.”

Ta gật đầu, xoa xoa cái đầu tròn xoe của Tiểu Thất, mỉm cười dịu dàng: “Ngoan quá.”

“Tiểu Thất, con thiên vị rồi đó!”

Tạ Cảnh tức giận bất bình.

Tiểu Thất le lưỡi với hắn, rồi lại quay sang đút cho ta một miếng dưa hấu: “Mẫu hậu, ngọt không?”

Ta gật đầu, gương mặt tràn đầy ý cười.

Ta vươn tay xoa mái tóc mềm mại của Tiểu Thất: “Còn chưa ngọt bằng con đâu.”

Tạ Cảnh rốt cuộc cũng chịu không nổi nữa, hậm hực nói: “Trẫm muốn đình công!”

Hết.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com