Trong khi ta còn đang lưỡng lự thì Lục Nghiên Chi thậm chí còn thúc giục: “Dán đi, không phải nàng muốn báo thù sao?”
Ta nhìn lá bùa trong tay, lòng tràn đầy nghi hoặc.
Đây đích thực là lá bùa mà Phủ Quân đưa cho ta.
Phủ Quân cũng đã nói, lá bùa này có thể khiến Lục Nghiên Chi trở lại nguyên hình.
Nhưng tại sao hắn lại ung dung như thế?
…
Ta cầm lá bùa, khi đưa đến trước n.g.ự.c Lục Nghiên Chi thì tay khựng lại.
Chỉ cần dán lên là ta có thể hoàn thành lời hứa với Phủ Quân.
Ta cũng có thể đi đầu thai.
Nhưng bỗng nhiên nhớ đến những ngày tháng trước khi gả cho Lục Nghiên Chi, khi ta không đủ ăn, không đủ mặc.
Sau khi gả cho hắn rồi thì những ngày khổ cực ấy đã trở thành ký ức xa xôi.
Hắn đối xử với ta rất tốt, hầu như chuyện gì ta muốn hắn đều đáp ứng, khi tuyết rơi, ta từng nói muốn ăn bánh hoa ở trên phố, thế là hắn chờ lúc ta ngủ trưa mà đội gió tuyết đi mua, khi trở về thì gương mặt đã đỏ bừng vì lạnh.
…Ta không thể ra tay.
Khi định rút tay về thì cổ tay ta lại bị giữ chặt lần nữa.
“Tướng công.”
Ta ngạc nhiên rồi kêu lên thất thanh, chỉ thấy lá bùa ấy thật sự rơi trúng lên người Lục Nghiên Chi.
Ánh sáng tắt dần, trước mắt ta chỉ còn lại một quân cờ đen.
…
Ta cầm quân cờ ấy lên rồi ngồi ngẩn ngơ rất lâu.
Cho đến khi có người gọi tên ta: “Chu Yên.”
Giọng nói ấy lạnh lẽo như băng.
Ta ngẩng đầu thì lại nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc đó, trong lòng bất chợt cảm thấy bối rối.
Tướng công.
Đôi mắt không vui không buồn ấy kéo ta trở lại thực tại.
Ta khô khốc cất lời: “... Phủ Quân.”
Ngón tay thon dài của Phủ Quân vươn đến trước mặt ta: “Đưa đây.”
Ta đã hứa với Phủ Quân sẽ trả quân cờ này cho ngài ấy.
Nhưng ta lại do dự, bàn tay đang nắm quân cờ siết chặt rồi rụt lại.
Phủ Quân đợi hồi lâu, ngài ấy cũng không ép buộc mà chỉ nói một câu “Cất giữ cẩn thận” sau đó rời đi.
Ta ngồi ngây ra nửa ngày, ánh mắt lướt qua bức họa mỹ nhân trên bàn.
Bức họa yên lặng nằm đó.
Ta lau khô nước mắt rồi bước tới.
Bàn tay của ta run rẩy, bức họa rơi xuống đất, lặng lẽ lật mở ra.
Đôi môi đỏ thắm, ánh mắt mê người.
Quả nhiên là một mỹ nhân, không trách được Lục Nghiên Chi si mê đến thế.
Ta ngơ ngác, ánh mắt dán chặt vào khuôn mặt của người trong tranh.
Khuôn mặt đó giống hệt ta.
Nhưng không thể nói chuyện, cũng không thể từ trong tranh bước ra.
Khuôn mặt đó mỉm cười nhẹ nhàng, xinh đẹp hơn cả ánh xuân.
Khuôn mặt của ta.
9.
Ta tưởng rằng báo được thù, oán khí trong lòng sẽ tiêu tan.
Nhưng cả sau khi Lục Nghiên Chi biến mất mà ta vẫn không thể lên thuyền.
Ta không muốn trở thành một du hồn.
May thay Phủ Quân tốt bụng nên giữ ta lại bên cạnh để mài mực cho ngài ấy.
Ngài ấy có gương mặt giống hệt Lục Nghiên Chi.
Đôi mắt cũng đẹp đến mức khiến người khác say mê.
Nhưng trong đôi mắt ấy là sự lạnh lẽo sâu thăm thẳm.
Không đa tình như Lục Nghiên Chi.
Cho dù là thế thì khi nhìn vào khuôn mặt đó, ta vẫn không kìm được mà gọi: “Tướng công.”
Khi ngài ấy quay lại rồi dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn ta thì ta mới nhận ra mình gọi nhầm người.
Ta vội vàng cúi đầu sửa lại: “Phủ Quân.”
Trước án thư của Phủ Quân có một đóa bỉ ngạn đang nở rộ.