Ta chưa từng dám mơ, kiếp này có thể cưới được Uyển Ý làm vợ.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟 🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶 🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Năm mười ba tuổi, lần đầu tiên nhìn thấy nàng, cuộc đời ta bỗng nhiên rực rỡ ánh sáng.
Kỳ thực, trước năm sáu tuổi, ta sống rất tốt. Nghĩa phụ nghĩa mẫu yêu thương ta như con ruột, cho ta theo học tộc học, học đủ lục nghệ của bậc quân tử.
Tiếc rằng, năm sáu tuổi ấy, kẻ đối đầu trong làm ăn của nghĩa phụ, vì mưu đồ chiếm đoạt sản nghiệp, đã diệt cả nhà họ Tạ chỉ trong một đêm.
Hôm xảy ra chuyện, nghĩa phụ bế ta dậy từ giấc ngủ, dùng thắt lưng trói ta vào địa thất, rồi nhét vào lòng ta một nắm ngân phiếu.
Khi ta vùng ra được, ngoi đầu khỏi hầm tối, bên ngoài đã tĩnh lặng như chếc.
Nghĩa phụ, nghĩa mẫu, các huynh tỷ và gia nhân, tất cả đều nằm trong vũng máu, chếc dưới lưỡi d.a.o của ác nhân.
Ta dập đầu trước t.h.i t.h.ể họ, cho tới khi trán toác máu.
Trong lòng ta thề: nhất định phải báo thù bằng chính tay mình.
Sau này, ta dốc sạch gia tài mà nghĩa phụ để lại, bái sư học võ, mất bảy năm, từng kẻ thù một, đều bị ta diệt sạch.
Báo thù xong, ta mất đi mục tiêu sống.
Người thân không còn, ta lang bạt không biết đi đâu.
Nhớ lời dặn lúc sinh thời của nghĩa phụ, ta biết nguồn gốc thân thế của mình nằm ở kinh thành.
Từ nhỏ, ta chẳng giống ai trong nhà. Người ngoài cũng có lời đàm tiếu, nói ta là con riêng của nghĩa phụ.
Ta từng hỏi ông, ông bảo chỉ là nhặt về nuôi, còn về phụ mẫu sinh thành, ông tuyệt không hé miệng nửa câu.
Ta quyết lên kinh sư, tìm về cội nguồn.
Không ngờ, vừa đặt chân đến nơi, ta phong hàn phát sốt, bị bọn buôn người bắt đi.
May mắn thay, Uyển Ý và nhạc mẫu mua ta về.
Nàng đưa tiền cho quản gia, bảo cho ta được nằm viện chữa trị.
Nàng rất giống nhạc mẫu, đôi mắt phượng, môi anh đào, tuổi còn nhỏ mà đã xinh đẹp tựa tiên nữ.
Lạ ở chỗ, trong phủ nàng chẳng được sủng ái.
Phụ thân nàng hiếm khi ghé thăm viện của nhạc mẫu, mà có đến cũng chẳng mấy hòa thuận.
Nhưng nàng và nhạc mẫu chưa từng than oán, cũng không hề mang oán khí trút lên kẻ dưới.
Nàng luôn ôn hòa, thích cười, mà mỗi lần cười là đôi mắt cong cong như trăng non.
Ta khỏi bệnh, nhạc mẫu đưa tiền, bảo ta rời phủ.
Cũng phải thôi, ta đâu có lý do gì để ở lại.
Nhưng ta chọn ký sinh khế, nguyện làm nô bộc trong phủ.
Bởi vì, trong đời ta chỉ có một lần động lòng.
Mười ba tuổi, ta chưa hiểu thế nào là nhất kiến chung tình, ta chỉ biết:
"Ta muốn được thấy nàng mỗi ngày.
Ta muốn âm thầm bảo vệ nàng.
Đợi đến ngày nàng xuất giá… ta mới chịu rời đi."
Không ngờ, một năm thành ba năm, ba năm thành năm năm, năm năm… thành cả đời.
Nàng thành thê tử của ta, là người thân cận nhất của ta trên cõi đời này.
Đêm thành hôn, ta gắng sức kiềm chế lòng mình, chia giường ngủ với nàng.
Bởi vì ta biết, nàng không ghét ta, nhưng tình cảm khi ấy… chưa phải là yêu.
Ta muốn đợi đến khi nàng yêu ta, cam tâm tình nguyện, ta mới chạm đến nàng.
Sau khi thành thân, ta thường chải tóc, vẽ mày cho nàng.
Nàng bảo tay ta rất vững.
Kỳ thực, từ ngày biết sẽ cưới nàng, ta đã âm thầm luyện tập hàng trăm lần.
Đôi tay từng quen nắm kiếm, hôm nay có thể vì người thương mà vẽ mày búi tóc, ta… đã vui đến phát điên.
Lúc rảnh rỗi, ta luyện kiếm trong sân, Uyển Ý thì ngồi bên cửa sổ vẽ mẫu thêu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Thỉnh thoảng ánh mắt giao nhau, lại khẽ cười mà lảng đi.
Với ta, ấy chính là cuộc sống tốt đẹp nhất.
Nàng gả cho ta, một kẻ xuất thân hèn kém, đã phải gánh chịu bao lời ra tiếng vào.
Ta từng thấy áy náy, nàng lại chỉ cười, bảo ta đừng bận lòng.
Nếu quay lại một lần nữa, ta vẫn sẽ cứu nàng.
May thay, người cứu nàng hôm ấy là ta, chứ không phải để độc kế của Triệu Như Nhan thành công.
*
Sau khi vào Đông đại doanh, ta kết giao cùng Tư Dương.
Sau khi đến Tư phủ gặp Diêu phu nhân, ta biết được thân thế thật sự của mình.
Ta, cũng như phụ thân năm xưa, dốc lòng ra chiến trường.
Dùng đôi tay, bảo vệ sơn hà xã tắc, lập công danh sự nghiệp, để Uyển Ý không còn bị ai khinh rẻ.
Ngày ta nói muốn ra trận, Uyển Ý mắt hoe đỏ, nhưng vẫn dịu giọng bảo ta yên tâm — nhưng nhất định phải bình an trở về.
Chiến trường khốc liệt, có lần ta bị trúng bảy tám mũi tên, quân y phải cấp cứu suốt một ngày một đêm, nói hãy chuẩn bị hậu sự.
Trong cơn mê man, ta nghe ai đó nói bên tai:
"Uyển Ý đang chờ chàng."
Chỉ câu đó, ta đã gắng gượng từ Quỷ Môn Quan quay trở lại.
Khi ta tỉnh dậy, Tư Dương — kẻ chưa từng nhỏ một giọt nước mắt — đã khóc thành ngốc.
Hắn bảo, ta không đáp lại dù hắn gọi bao nhiêu lần, chỉ đến khi hắn lặp đi lặp lại câu ấy, ta mới khẽ cựa mình.
Ta đã hứa với Uyển Ý — sẽ trở về an toàn.
May thay, ta đã làm được.
Hôn quân bị phế truất, Chiêu Vương lên ngôi.
Oan khuất năm xưa của phụ thân, được rửa sạch.
Ta được phong Hầu, Uyển Ý cũng được ban cáo mệnh bằng chính công lao của nàng.
Người ta đồn, Hầu gia nhà họ Tạ sợ vợ.
Ta chỉ xem đó là… lũ người ghen tị thôi.
“Có ai không, cứu mạng a ——!”
Mẫu thân nàng mở tiệc, thêu nữ đầy viện.
Nhưng y phục của ta, từng mũi kim từng sợi chỉ, đều do nàng đích thân thêu.
Ta từng nói:
"Ta chỉ là một nam tử thô kệch, đâu cần cầu kỳ vậy."
Uyển Ý lại mỉm cười:
"Chàng là Hầu gia rồi, mặc gì cũng phải chỉn chu.
Y phục, ta không yên tâm giao cho người khác làm."
Cũng chính vì thế, ta chẳng dám bước mạnh, sợ rách áo.
Nàng lại cười:
"Không sao, ta thêu nhanh mà."
*
Nàng mở thêm nhiều phân nhánh, Vân Thường Các không còn là nơi chỉ quý nhân mới lui tới — bách tính bình dân cũng có thể mua được y phục vừa người.
Nàng nói:
"Cơm áo gạo tiền là căn bản của dân sinh."
Ta ra chiến trường, để dân có thể bình yên có nhà để về.
Nàng giữ Vân Thường Các, để dân ấm thân mà sống qua ngày.
*
Có thê tử như nàng, phu quân như ta còn mong gì hơn nữa.