“Làm nửa vời thì đâu có thú vị. Nếu đã làm, thì phải làm đến cùng!”
À…
Vậy ra không phải ta viết quá cẩu huyết…
Mà là… tâm chí của chàng quá vĩ mô, lòng nuôi trời biển?
Về tới phủ, Chử Nghiêu nhẹ nhàng bế ta về phòng ngủ.
Vừa đặt mình xuống nệm, ta lập tức cuộn mình trong chăn, định ngủ cho tới sáng.
Hắn len lén nhéo nhéo má ta, thấp giọng hỏi:
“Vân nương, hôm nay nàng không vui sao?”
Ta mệt đến nỗi mắt cũng không mở nổi, nhưng nghe hắn hỏi vậy, vẫn cố sức tỉnh lại, ló đầu khỏi chăn, khẽ đáp:
“Không phải, hôm nay… cũng khá vui. Trước kia ta chưa từng ra ngoài, càng chưa từng trèo núi, nhưng cảnh sắc trên cao thực sự rất đẹp.”
“Chỉ là… quá mệt thôi.”
Nghe ta nói vậy, hắn tựa hồ có chút vui mừng, liền ghé sát tai ta, nói nhỏ:
“Vậy lần sau để ta cõng nàng lên núi.”
“Trước hôm nay, ta đã đi thử mấy ngọn núi, chọn ra nơi có cảnh sắc tốt nhất, lại có cây đào trên đỉnh ta nghĩ nàng sẽ thích.”
“Thật ra bên cạnh cây đào còn có một cái đình nhỏ, trong đó để sẵn trà ấm và điểm tâm nàng thích… nhưng nghe thị vệ nói nàng đi gấp quá, không ăn được. Lần sau ta đưa nàng đến ăn, được chứ?”
Ta khựng lại.
Thầm nghĩ… tại sao ngươi không sai hạ nhân mang đến!?
Leo núi tốn sức như thế, người này… đúng là đầu óc không bình thường mà.
Nhưng hôm nay… hắn tựa hồ rất khác.
“Vân nương, ta không khéo dỗ người khác vui. Nhưng sau này, ta sẽ học từng chút, để mỗi ngày bên ta nàng đều có thể vui như hôm nay.”
“Cho nên… nàng có thể thử… thích ta một chút được không?”
A…
Thì ra là vậy.
Chử Nghiêu, thì ra chàng… cũng đã...
Vòng vo nửa ngày trời, chỉ để nói mấy lời này… chàng đúng là ngốc đến đáng yêu.
Ta đỏ mặt, khẽ đưa ngón tay ngoắc ngoắc lòng bàn tay hắn, thì thầm:
“Nếu mỗi ngày đều như hôm nay… thì thôi miễn đi.”
“Nhưng lần sau đi ăn điểm tâm thì được. Nhớ kỹ là chàng phải cõng ta lên, ta không muốn trèo nữa đâu.”
Nghe vậy, mắt hắn bỗng sáng rực.
Hắn liền nghiêng người lên giường, một chân chống gối, ánh mắt đầy thâm tình nhìn ta, giọng khàn hẳn:
“Vân nương… vậy… có thể để ta thỉnh cầu một việc chăng?”
Cả người hắn như dã thú rình mồi, ngón tay khẽ chạm lên má ta.
Hắn uống nhầm rượu sao? Sao người lại nóng thế!?
Ta bản năng cảm thấy không ổn, liền lùi sâu vào trong chăn.
Hắn đưa tay ra, nắm lấy cổ chân ta kéo về phía mình, khiến cả người ta rơi trọn vào vòng tay hắn.
“Chàng tránh xa ta chút!”
Ta gần phát khóc. Hắn nhìn ta một cái, rồi thực sự buông ra, chậm rãi đứng dậy.
Dọa ta sợ c.h.ế.t khiếp!
Ta vừa thở phào định ngồi dậy lý luận, thì “xoẹt!”
Hắn xé luôn dây màn trướng. Tấm sa rũ xuống, ngăn cách bên ngoài.
Ta chưa kịp phản ứng, hắn đã tháo đai lưng, ném sang bên.
“Rất nhanh thôi, Vân nương. Ta từng đọc qua 《Tố Nữ Kinh》,hiểu rõ chừng mực, biết hoan phòng là trọng. Nên nàng đừng sợ…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ánh nến trong phòng lúc sáng lúc mờ, theo gió nhẹ lay động màn sa, bóng sáng in lên tường càng thêm triền miên.
Ta đã không còn nhớ rõ canh giờ, chỉ cảm thấy… mệt mỏi, buồn ngủ… và… đau ê ẩm.
“Chử Nghiêu…”
Mồ hôi hắn chảy từ cằm xuống xương quai xanh, ẩm nóng như nước chảy.
Thế nhưng, người này vẫn đang lẩm nhẩm cái gì đó:
“Giao hợp chi đạo, nguyên hữu khuôn hình phép tắc. Nam nhân nhờ vậy mà hưng vượng chẳng suy, nữ tử nhờ đó trừ được trăm bệnh.”
“Nhưng nếu chẳng tỏ tường lẽ hành trì, lại khiến thân thể hao tổn từng phần, tinh thần mòn mỏi mà chẳng hay.””
“Chử Nghiêu! Chàng đang lẩm nhẩm cái quỷ gì thế!?”
Ta yếu ớt bám lấy vai hắn, hận một nỗi vừa mới cắt móng tay, không thể bấu c.h.ế.t tên khốn này.
Hắn vành mắt ửng đỏ, nhưng vẫn khàn giọng lặp lại:
“Sắp xong… sắp xong rồi…”
“Lần trước chàng cũng nói thế!”
“Tiết chế đâu rồi? TIẾT CHẾ!?”
Ta nghiến răng lật kinh thư ra ném vào mặt hắn:
“Không biết tiết độ mà hành, sớm muộn cũng kiệt quệ mà thôi!”
Hắn lại lải nhải câu đó. Ta còn tưởng cuối cùng hắn nhớ lại bộ 《Tố Nữ Kinh》 kia rồi.
Ai ngờ hắn lại cúi đầu, khàn khàn cười bên tai ta:
“Không quan tâm nữa, Tố Nữ Kinh thật nhàm chán.”
Ta: ……
CÚT CHO TA!!!
Sáng sớm hôm sau, khi Chử Nghiêu tỉnh lại, người bên cạnh vẫn còn say giấc.
Ngoài cửa, thị vệ gõ nhẹ, khẽ gọi:
“Tướng gia, trời sáng rồi, nên lên triều.”
Lần đầu tiên trong đời, Sở đại nhân chăm chỉ có ý muốn trốn việc.